Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:48:42
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu thị không phải là mẹ chồng luôn gây khó dễ cho tức phụ, Trần thị ở bên ngoài kiếm tiền, phải chịu cái lạnh, còn bà thì ở trong phòng ấm áp, vậy thì thành cái dạng gì chứ.

Cố Tiêu cười nói, “Nếu như mua cửa hàng rồi, cho dù không kiếm được tiền thì có thể bán đi, còn có thể kiếm lời một ít tiền nữa đó, nếu người mua chậm một ngày, thì chính là không kiếm được bạc của một ngày đó.”

Chu thị bĩu môi, “Chỉ có con là nhiều lý lẽ như vậy.”

“Không phải là nhiều lý lẽ, con chỉ là thấy không thể nào lỗ được, dù không kiếm được tiền thì còn có đại ca và tướng công mà, con còn có thể đem tiền về nữa, có nương ở đây, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.”

Chu thị lại thở dài một hơi, “Mua cửa hàng, thì nhà chúng ta cũng sẽ ăn thịt ít đi, con rất thích ăn thịt còn gì, còn phải làm bữa khuya cho Tam Lang……”

Cố Tiêu vội vàng nói: “Nương, con không ăn thịt cũng được mà!”

Chu thị không nhịn được cười, “Được rồi, ta sẽ để lão đại đi xem cửa hàng, muốn mua thì cũng phải mua tốt một chút, không thể để ăn tết mà một miếng thịt cũng ăn không được.”

Chu thị đưa lại một lượng ba đồng bạc kia cho Cố Tiêu, “Con mua thêm một ít thịt về đi, ta sẽ đem đi muối.”

Một cân thịt mười mấy văn tiền, một lượng ba tiền có thể mua được rất nhiều, lại mua thêm muối và ớt về, vậy thì không cần mua cửa hàng xong, thì cả ngày ăn màn thầu cải trắng rồi.

Cố Tiêu cười nói: “Đều nghe theo nương.”

Chu thị đã lên tiếng, thì Cố Tiêu cũng không tiết kiệm nữa, cô mua 30 cân thịt heo, hai mươi cân xương sườn, hai cái đùi heo, đống này đã tiêu hết một lượng bạc, còn dư lại ba tiền thì mua muối.

Cô lấy tiền riêng của mình ra, mua thêm hai cân ớt.

Trần thị nhìn thấy nhiều thịt như vậy, thì trừng lớn mắt, “Sao lại mua nhiều như vậy, nương có biết không?”

Cố Tiêu nói: “Đại tẩu, là nương kêu muội mua nha, nương nói năm nay kiếm được tiền, mọi người đã vất vả rồi, nên muối nhiều thịt chút, chúng ta ăn Tết tốt một chút.”

Chu thị sẽ không nói những lời này, nhưng Cố Tiêu sẽ nói, tuy rằng lời hay không thể làm cơm ăn, nhưng mà nghe xong thì trong lòng cũng thoải mái hơn.

Trần thị vỗ vỗ ngực, “Vậy thì để ta giúp nương muối thịt.”

Chu thị vẫn như cũ, vẫn là vẻ mặt vạn năm không đổi kia, xắn tay áo lên rồi bận bịu ở trong sân, Trần thị và Lý thị đi theo hỗ trợ, nhị nha thì ở trong phòng nhìn tiểu muội muội.

Lúc ăn cơm tốt, Chu thị nói Thẩm Đại Lang đi tìm cửa hàng, “Vị trí phải tốt, mua được cửa hàng thì lão đại nhanh chóng làm mấy bộ bàn ghế, tức phụ lão đại,chỗ thư viện kia trước cứ nghỉ mấy ngày đi, người một nhà chúng ta cứ ở cửa hàng là được.”

Trần thị dùng sức gật đầu, “Đều nghe nương.”

Bận rộn đã hai tháng, dậy sớm ngủ sớm, mệt đến nỗi eo đau lưng mỏi, nhưng mà có cửa hàng rồi, thì dù có bận cỡ nào Trần thị cũng vui vẻ.

Lý thị cũng nói: “Con cũng nghe theo nương.”

Nàng ta không có nhi tử, nhưng mà đau lòng cho nam nhân của mình, Thẩm Nhị Lang đi bày quán không dễ dàng, Đại Nha là nữ nhi, mỗi ngày đều mệt đến nỗi nằm xuống giường là ngủ ngay.

Hơn nữa, tiền kiếm được đều đưa hết cho Chu thị, các nàng cũng không được cầm, thì sao có thể cam tâm tình nguyện mà làm việc chứ.

Có cửa hàng rồi, thì cũng không cần phải dãi nắng dầm mưa nữa, có thể ổn định được là tốt, Lý thị đã sớm ngóng trông mua cửa hàng rồi, sau này Thẩm gia đi Thịnh Kinh, nếu như thật sự phân gia thì nhị phòng các nàng có thể ở lại Quảng Ninh trông coi cửa hàng này.

Từ đầu đến cuối, suy nghĩ của Lý thị và Trần thị đã không giống nhau.

Sau khi Thẩm Đại Lang nhìn trúng cửa hàng liền dẫn Chu thị đi xem, mấy ngày thì đã mua lại cửa hàng luôn rồi.

Cửa hàng ở trong thành, tuy rằng cách Thẩm gia khá xa, nhưng mà vị trí rất tốt, xung quanh có rất nhiều tiệm bán thức ăn.

Cửa hàng vốn dĩ chính là bán thức ăn, hậu viện có phòng bếp, còn có một cái giếng, sảnh cũng rộng, có thể kê được bảy tám bộ bàn ghế.

Chỉ là bàn ghế cũ đều đã dọn đi hết rồi, nên bây giờ phải làm cái mới.

Có Thẩm Đại Lang, thì cũng không cần lo lắng chuyện bàn ghế.

Thẩm Đại Lang làm hai ngày, nhìn thế nào cũng thấy bàn ghế không được đẹp cho lắm, hắn khắc hoa văn rất khó coi, dùng hoa văn mà trước đây Cố Tiêu vẽ ra cũng không được.

Thẩm Đại Lang cau mày đi tìm Cố Tiêu, hắn duỗi tay gõ cửa phòng Cố Tiêu, “Đệ muội, là ta.”

Thẩm Hi Hòa đẩy cửa ra, “Đại ca, là đệ.”

Thẩm Đại Lang nhìn Thẩm Hi Hòa, lại nhìn sang phòng bên cạnh, “Ta tìm đệ muội hỏi một chút chuyện về cửa hàng.”

Thẩm Hi Hòa lùi lại một bước, “Đại ca mau vào đi.”

Thẩm Đại Lang vốn dĩ định gọi Cố Tiêu ra ngoài nói chuyện, nhưng nếu như Thẩm Hi Hòa có ở đây,thì cũng không cần kiêng dè như vậy nữa.

Thẩm Đại Lang đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn nhờ đệ muội giúp vẽ một ít mẫu hoa văn, ta sẽ chiếu theo đó mà làm mấy cái bàn.”

Nếu cứ để hắn khắc thì rất khó coi, nhìn thô ráp, cửa hàng nhà mình, nên Thẩm Đại Lang muốn làm đẹp một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-94.html.]

“Những cái khác đệ muội cũng nhìn một chút đi, còn phải làm một cái bảng hiệu nữa, chữ của Tam Lang đẹp, cứ viết ra rồi để ta khắc cho.” Thẩm Đại Lang thật sự là đặt chuyện cửa hàng ở trong lòng.

Cửa hàng mua rồi mà Cố Tiêu vẫn chưa đi xem qua, các họa tiết trên bàn ghế thế nào cũng phải hợp với cửa hàng mới được.

Cố Tiêu nói: “Vậy để muội đi nhìn một chút.”

Thẩm Đại Lang thở phào nhẹ nhõm, “Lão tam, đệ và đệ muội đều đi đi, nghĩ xem nên đặt tên cửa hàng là gì, ta sẽ nhanh chóng làm một cái bảng hiệu.”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, vừa hay chiều nay được nghỉ tắm gội không có việc gì, hắn liền cùng Cố Tiêu đi xem cửa hàng.

Cửa hàng vốn là một quán rượu, trước cửa là quầy màu gỗ sẫm, phía trên để trống, có thể đặt một số thứ lên đó.

Sảnh chính rộng rãi, cửa sổ làm rất lớn, buổi chiều nay thật ấm áp.

Trang hoàng đúng chuẩn quán rượu, bên cạnh quầy rượu có chỗ để đặt bình rượu, trên tường thì dán đủ loại tên rượu.

Cố Tiêu nhìn chung quanh, “Về cơ bản thì không cần thay gì, nhưng mà chi tiết thì cần phải thay đổi.”

Một cửa hàng, nếu muốn tạo được ấn tượng với khách, thì phải có phong cách của riêng mình.

Tráng lệ huy hoàng hoặc là đơn giản hào phóng, hoặc là thêm vào một chi tiết đặc biệt nào đó, để khách tới một lần thì không thể nào quên được.

Đầu tiên chữ trên tường phải thay đổi, thư pháp của danh gia thì không thích hợp,nên Cố Tiêu muốn treo mấy bức tranh làm bằng lúa mì.

Hoa văn trên bàn ghế có thể dùng hoa văn lượn sóng, bàn ghế gỗ màu nhạt, bốn góc có khắc hoa văn lượn sóng, sau đó thì trải khăn bàn lên.

Khăn trải bàn màu xanh nước biển, chỉ chiếm một phần ba bàn ghế, mặt trên có hoa văn màu trắng nhạt đan xen, hai bên có tua rua rũ xuống.

Ghế là những chiếc ghế dài, bên trên có một cái đệm được đan bằng những sợi len.

Mà giữa hậu viện và sảnh chính thì có thể treo một tấm rèm lên, có thể cùng màu với khăn trải bàn.

Trên quầy có thể đặt một số thứ, hoa lá là tốt nhất, bởi vì là quán ăn, cho nên bày một lọ lúa mì màu vàng là được.

Sau đó là bảng hiệu, Cố Tiêu cảm thấy không cần phải khắc, có thể viết lên trên vải bố, rồi vẽ thêm bánh bao bánh cuốn lên trên đó là được.

Người khác vừa nhìn thấy quán ăn Thẩm gia, thì đã biết bên trong có bán gì.

Những thứ khác thì Cố Tiêu vẫn chưa nghĩ xong, chỉ có thể nghĩ đến cái gì thì thêm cái đó.

Cố Tiêu về đến nhà thì trước tiên vẽ hoa văn lượn sóng cho Thẩm Đại Lang, để hắn đi khắc bàn ghế, sau đó thì ra ngoài mua hai túi lớn lông dê.

Lông dê cần phải tẩy trắng, xe thành sợi len rồi nhuộm màu, cái này phải tốn mấy ngày thời gian.

Len sau khi đã nhuộm xong có ba màu: trắng,xanh nước biển và xanh đậm, Cố Tiêu phải dùng mấy sợi len có những màu này để dệt đệm.

Cố Tiêu dệt đệm cả một ngày, Lý thị nhìn thấy thì trong lòng có chút không dễ chịu, nên cố ý tới đây hỏi: “Tiểu Tiểu, muội xem tẩu có thể giúp được gì cho muội không?”

Dệt đệm và dệt áo len cũng không khác nhau lắm,rất đơn giản, quán ăn có bảy cái bàn, mười bốn cái ghế dài, nếu chỉ dựa vào một mình Cố Tiêu thì không biết phải dệt tới khi nào.

Lý thị có thể hỗ trợ thì không gì có thể tốt hơn.

Cố Tiêu cười nói: “Muội dạy nhị tẩu.”

Lý thị thêu thùa rất tốt, học đan len cũng rất nhanh, ban ngày thì ở trong phòng Cố Tiêu lặng lẽ mà dệt đệm, dệt một lát thì nhìn tiểu khuê nữ, rất yên vui.

Hai người dệt nhanh hơn so với một người, đến cuối tháng chín, thì cuối cùng đã dệt được mười bốn cái đệm dài.

Lý thị vuốt ve đệm len mềm mại, rồi dán mặt lên đó, “Tiểu Tiểu, cái này thật ấm áp.”

“Còn thừa một ít sợi len, muội sẽ đan một bộ quần áo cho tam nha, mùa thu mặc vào sẽ rất ấm.” Cố Tiêu đứng dậy cất đệm đi, sau đó thì dùng mu bàn tay chạm vào mặt tam nha.

Đứa nhỏ có bộ dáng xinh đẹp, đôi mắt to có thần, ở trong phòng Cố Tiêu đã hơn nửa tháng, đã sớm quen với tiểu thẩm của nó, Cố Tiêu vừa chạm vào nó, nó liền nhếch miệng lên cười.

Lý thị: “Cái này sao được, lông dê rất đắt……”

“Thừa lại nhiều như vậy cũng không làm được gì khác, vóc người tam nha nhỏ, dệt cho nó một bộ là thích hợp nhất.” Cố Tiêu kéo tay nhỏ của tam nha, “Rèm và tranh để treo lên còn phải làm lại, đại ca làm xong bàn ghế, thì không tới mấy ngày nữa là có thể khai trương rồi.”

Thẩm Hi Hòa đã viết xong bảng hiệu rồi, trên tấm vải màu xanh lam viết bốn chữ to quán ăn Thẩm gia, Cố Tiêu thì vẽ những cái bánh bao mập mạp và bánh cuốn kẹp rất nhiều nguyên liệu lên trên đó.

Bảng hiệu đã làm xong, Thẩm Đại Lang vội vàng treo lên trước cửa quán ăn, trời lạnh, lá trên cây đã rụng xuống một nửa, bị gió thổi xuống mặt đất rồi xoay vòng, bay phấp phới trong gió, vào đầu tháng 10, cuối cùng thì quán ăn Thẩm gia cũng khai trương.

Vừa bước vào quán ăn là có thể thấy bảy cái bàn dài, hai bên là ghế dài có trải đệm len lên, trên bàn có phủ một chiếc khăn trải bàn màu xanh lam, trên đó là một cái ống gỗ màu nâu rộng hai tấc, cao một tấc, bên trong có để một đống đũa tre.

Cạnh cửa là một cái quầy màu nâu sẫm cao đến nửa người, trên đó có đặt một cuốn sách, một cây bút, và một cái bàn tính bằng gỗ.

Trên quầy có một cái lọ bằng rơm, bên trong cắm hai cây bông khô, mấy cây lúa mì, trên tường treo mấy bức tranh bằng lúa mì, trên đó là hình ảnh trâu cày ruộng và cánh đồng lúa mì.

Loading...