Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:48:46
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bận dệt đệm, nên đã một thời gian không có thêu bình phong, tám mặt bình phong mới thêu được hai mặt, một mặt là ngọn núi nơi xa xăm, một mặt là thuyền nước lăn tăn.
Sáu mặt bình phong còn lại, hơn một tháng nữa chắc là có thể thêu xong rồi.
Đảo mắt đã tới tháng 11, lá trên cây đều rụng hết, trên cành phủ một lớp bông tuyết mỏng.
Trần thị vén rèm lên, nói vào bên trong, “Tiểu Tiểu, bên ngoài tuyết rơi rồi.”
Cố Tiêu từ bên trong đi ra, bầu trời bay đầy tuyết, giống như những hạt muối vậy, “Tuyết rơi tốt nha, trời lạnh ăn lẩu là tuyệt nhất.”
Trần thị xoa tay, “Vậy để ta đi rửa rau.”
Quán ăn rất bận, không thể rời khỏi được,nên chỉ có thể ăn lẩu ở trong tiệm luôn.
Bữa lẩu này, Cố Tiêu đã muốn ăn từ rất lâu rồi, vừa lúc hôm nay Thẩm Hi Hòa được nghỉ tắm gội, cô bèn lấy nồi đồng đã làm xong ra.
Một cái nồi đồng lớn, đổ canh xương hầm của quán ăn vào bên trong, nước lẩu màu trắng sữa nổi lên mấy lát gừng và hành lá, bên cạnh nồi có đặt mấy đĩa thịt dê đã thái mỏng.
Ngoài thịt dê ra, thì còn có cải trắng, củ cải và khoai lang đỏ đã thái lát, bì chay, đậu hũ, đậu phụ đông, và một dĩa mì sợi.
Thơm nhất không phải mấy thứ này, mà là một chén tương mè.
Chén tương này thật sự là rất thơm, là hương vị của tương mè.
Tương mè này không dễ làm, Cố Tiêu bỏ tiền ra mua một túi hạt mè, rồi đi tới xưởng dầu ép ra, tổng cộng được ba vại dầu mè, bốn vại tương mè.
Tương mè đã có, sa tế cũng không thể thiếu được, làm một chén sa tế màu đỏ tươi, nước lẩu làm không cay, nếu ai muốn ăn cay thì cho thêm sa tế vào là được.
Quán ăn vẫn còn có khách, đang ăn bánh cuốn và canh xương hầm, ngửi thấy mùi thơm của tương mè và sa tế mà trong lòng ngứa ngáy, đặc biệt là khi nhìn thấy những lát thịt dê trắng đỏ đan xen trên bàn, thì bánh bao thịt trong miệng đột nhiên không còn thơm nữa rồi.
Khách nhân gọi Thẩm Đại Oa lại, “Trên bàn là cái gì a, sao lại có một cái nồi lớn như vậy?”
Thẩm Đại Oa hít sâu một hơi, “Là lẩu, có thể nhúng thịt và rau vào rồi ăn.”
“Cái đó là do ai đặt, sao trong thực đơn lại không có.”
Người tới quán ăn Thẩm gia không ít, đều đã biết xem thực đơn rồi gọi món ăn,trên thực đơn chỉ có bánh bao, bánh cuốn và canh xương hầm, hơn một tháng nay đều là như vậy, nhưng mà chưa thấy qua nồi.
Thẩm Đại Oa l.i.ế.m môi, “Không phải là do ai đặt, là món mà nhà chúng tôi trưa nay sẽ ăn, nếu như ăn ngon thì có lẽ sẽ đưa lên thực đơn.”
Khách nhân nhìn về bàn bên kia một cái, “Vừa nhìn đã biết là ăn ngon rồi……”
Tới trưa thì Thẩm Hi Hòa từ thư viện trở về, Chu thị và bọn người Thẩm Đại Lang cũng từ trong nhà tới đây, tam nha thì được bọc trong chăn, được Chu thị ôm trong lòng , vào trong phòng một lát mới lấy chăn ra.
Đại oa chọc chọc tiểu muội muội, “Nãi nãi, mọi người ngồi ăn trước đi,cháu còn phải tiếp đãi khách nhân.”
Bên trong quán ăn không thể không có người, cho dù là Trần thị thì cũng phải ở trong bếp, hấp bánh bao và làm bánh cuốn.
Chu thị nói: “Chúng ta nhanh ăn đi, ăn xong thì để cho tức phụ lão đại hai chúng nó ăn.”
Người một nhà ngồi vào bàn, Cố Tiêu đốt bếp than lên, sau đó múc cho mỗi người một chén nhỏ tương mè, “Nương, nước sôi là có thể bỏ thịt và rau vào rồi.”
Cố Tiêu ngồi vào bên cạnh Thẩm Hi Hòa, chờ nước trong nồi sôi thì thả thịt dê vào, thịt dê vừa vào nồi thì màu sắc đã thay đổi, Cố Tiêu ngoan ngoãn chờ đợi.
Thẩm Hi Hòa nghiêng đầu nhìn Cố Tiêu một cái, “Có thể ăn được chưa?”
“Sao huynh còn nóng vội hơn cả muội nữa chứ, đợi sôi lên thì mới có thể ăn.” Cố Tiêu dùng đũa chấm một ít tương mè lên ăn, “Nếu huynh đói bụng thì có thể ăn tương mè,rất thơm đó.”
Thẩm Hi Hòa ăn một miếng,đúng là rất thơm, “Ăn rất ngon.”
Lửa than cháy đỏ hồng, nước lẩu trong nồi rất nhanh đã sôi, ánh mắt Cố Tiêu sáng lên, “Nương, mau ăn đi! Có thể ăn được rồi!”
Thịt đã chín, lại cho thêm rau vào nồi, đối với Chu thị mà nói, lẩu này thật mới mẻ, thịt dê nhúng vào nước lẩu ăn đặc biệt mềm,chấm thêm một ít tương mè, hương vị đặc biệt thơm.
Ăn ngon hơn rất nhiều so với thịt dê hầm.
Cũng ngon hơn món mì thịt dê, Thẩm Hi Hòa ăn hai miếng, thấy thịt trong nồi đã không còn nhiều lắm, liền gắp hai đũa cho Cố Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-96.html.]
Cố Tiêu ngẩng đầu lên, “Huynh đừng gắp cho muội nữa, lấy thêm một cái chén tới, chừa lại một chén cho hai người đại oa bọn họ.”
Phòng bếp có Trần thị, sảnh thính có Thẩm Đại Oa, đang bận rộn đóng gói và thu tiền, bọn họ ở chỗ này ăn,cũng không thể để hai người họ chỉ đứng nhìn được.
Thẩm Đại Oa dùng sức gật đầu, “Tiểu thúc, người phải nghe tiểu thẩm a!”
Ngày thường trong quán ăn đều là mùi của bánh bao, bánh cuốn và canh xương hầm, hôm nay lại có mùi vừa thơm vừa nồng trộn lẫn vào nhau, thịt dê thơm, tương mè thơm, làm cho khách nhân ăn xong cũng không nỡ đi.
Khổ nhất chính là đại oa nhị oa, Trần thị ở hậu viện không ngửi được mùi thơm, khách nhân thấy được mà ăn không được,nhưng bọn họ có thể ăn nha.
Thẩm Hi Hòa nghe theo lời Cố Tiêu nói, gắp thịt dê cho hai người, Thẩm Đại Oa bớt chút thời gian ăn nửa chén thịt, tay chân đều ấm áp hẳn lên.
“Ăn ngon không?” Khách nhân đặt bánh cuốn đã cắn một nửa xuống, duỗi cổ hỏi.
Đại oa nhìn khách nhân, thành thật gật đầu, “Ăn ngon.”
“……”
Thịt mềm thì không nói, đại oa chưa ăn qua tương mè, dầu mè cũng chưa ăn được mấy lần, ăn một miếng thì đã muốn ăn tiếp miếng thứ hai.
Nhị oa thì thực tại hơn rất nhiều, ăn xong nửa chén thì cầm chén đưa tới trước mặt Thẩm Hi Hòa. “Tiểu thúc.”
Thẩm Hi Hòa thở dài, chờ thịt dê chín thì gắp cho hai cháu trai, Lý thị ăn rất nhanh, nấu mì xong liền đi thay với Trần thị.
Khách nhân người tới người đi, chờ mọi người ăn xong,thì đại oa nhị oa mới ngồi xuống ăn.
Đã lớn như vậy rồi, đúng là lúc có thể ăn nhất, thịt dê, rau, còn có mì sợi đều để cho hai người ăn, một chén sa tế nhiều như vậy, mà hai người đã ăn hơn một nửa.
Chu thị thấy ăn rất ngon, mùa đông lạnh,ăn một miếng thịt dê nhúng lẩu vào thì cả người liền ấm áp hẳn lên, củ cải bên trong cũng ăn rất ngon miệng, khoai lang mềm dẻo, cả mì sợi cũng ăn ngon.
Bên ngoài phủ một lớp tuyết dày, khách trong quán ăn càng ngày càng ít, Chu thị ôm tam nha về nhà, Trần thị và Lý thị thì đi nấu nước rửa chén.
“Tiểu Tiểu, lẩu đó có thể bán không, đại oa nói có không ít người hỏi đó.” Trần thị lúc sau mới ăn, cũng ăn không ít, lẩu đúng là ăn ngon mà.
Cố Tiêu lắc đầu, “Tẩu tử, lẩu không dễ kiếm lời.”
Lẩu ăn thì ăn ngon, nhưng từ nồi đến nguyên liệu nấu ăn, mọi thứ đều phải tốn tiền.
Một cái nồi đồng hai lượng bạc, một túi hạt mè 50 cân tốn hai lượng bạc, đi xưởng ép dầu còn phải tốn thêm 50 văn tiền nữa.
Thịt dê 30 văn một cân, cộng thêm ớt và mấy thứ khác nữa,vậy nếu muốn tới ăn lẩu thì thật sự phải bỏ ra mấy trăm văn mới được.
Quán ăn Thẩm gia bán bánh bao và bánh cuốn mới có một văn hai văn, người tới quán ăn Thẩm gia để ăn ai sẽ nguyện ý bỏ ra mấy trăm văn chỉ để ăn một nồi lẩu chứ.
Cố Tiêu lắc đầu, “Không bán lẩu nhưng mà có thể bán lẩu mì mà.”
Dùng canh xương hầm nấu mì, bên trong có thể cho thêm đủ loại nguyên liệu vào, khoai lang đỏ củ cải trắng, còn có thể cho thêm thịt dê, cuối cùng thì rưới tương mè và sa tế lên, ăn chuẩn ngon.
Nguyên liệu cho vào không giống nhau, nên giá của lẩu mì cũng không giống nhau, nếu muốn cho thịt thì tất nhiên là giá sẽ đắt hơn một ít.
Nồi đồng đã làm ra thì để lại cho bọn họ nấu ăn.
Trần thị thấy mì sợi bên trong cũng ăn rất ngon, mềm và dai,vậy thì bán lẩu mì đi, Cố Tiêu nói bán cái gì thì cứ bán cái đó. “Vậy thì chúng ta sẽ bán lẩu mì.”
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, Cố Tiêu nói: “Đại tẩu, hôm nay trời lạnh, nên đóng cửa sớm một chút,mọi người cũng trở về nghỉ sớm một chút đi, rửa chén gì đó thì dùng nước ấm,muội về trước đây.”
Cố Tiêu chỉnh lại áo bông, chuẩn bị trở về sửa lại thực đơn.
Vừa bước vào con hẻm của Thẩm gia, Cố Tiêu liền thấy một nam tử trung niên mặc một thân áo dài màu xanh đậm đang đi tới đi lui ở trước cửa nhà.
Trên vai và trên đầu người nọ đã dính đầy tuyết, Cố Tiêu đi qua đó, “Ngài tìm ai?”
Nam tử trung niên gật đầu một cái với Cố Tiêu, nhẹ giọng hỏi: “Đây chính là nhà của Thẩm Hi Hòa sao?”
Cố Tiêu không nói chuyện.
Người nọ lại nói: “Ta là tiên sinh của Thẩm Hi Hòa, không biết cha mẹ trò có ở nhà hay không.”
Thái độ Chu tiên sinh ôn hòa, “Ta có việc muốn nói với cha mẹ trò.”