Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:48:48
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiêu nói: “Tiên sinh mời vào trong.”

Chu tiên sinh đã đứng ở bên ngoài một lúc lâu, môi đã bị đông lạnh đến trắng bệch, “Đa tạ.”

Trong viện Thẩm Đại Lang đã quét ra một lối đi nhỏ, hai bên chất một đống tuyết dày, trong sân có trồng hai cây tùng, nhánh cây bị tuyết đè ép xuống, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi từ trên cây xuống.

Chu tiên sinh nhìn nhiều thêm hai cái, sau đó thì đi vào nhà chính với Cố Tiêu.

Cố Tiêu đốt chậu than để trong nhà chính lên, “Ngài ngồi một lát, ta đi gọi Tam ca bọn họ ra đây.”

Thẩm Hi Hòa trở về sớm, hắn đang ở trong phòng đọc sách dưới ánh đèn, nghe thấy tiếng gõ cửa thì vội vàng đi ra mở cửa.

Cố Tiêu đứng ở cửa, “Tam ca, tiên sinh của huynh tới đây, nói là có việc muốn nói với nương.”

Thẩm Hi Hòa nghe vậy thì hô hấp cứng lại, “Ta đi gặp tiên sinh là được rồi, Tiểu Tiểu, không cần……”

Cố Tiêu nói: “Muội đi gọi nương,ngăn tủ trong nhà chính có một ít điểm tâm hạt dưa và lá trà, huynh đi nấu một ấm nước đi.”

Thẩm Hi Hòa mím môi, ánh mắt tối sầm lại.

Không đợi Thẩm Hi Hòa nói chuyện, Cố Tiêu đã đi tới nhà chính.

Dưới mái hiên có một chỗ nhỏ sạch sẽ, Cố Tiêu đi dưới mái hiên, Chu thị vẫn chưa ngủ, đang ngồi khoanh chân thêu thừa, giường đất đã đốt lên, tam nha ở đầu giường ngủ đến mặt đỏ bừng.

“Cha nương, tiên sinh của Tam ca tới đây, nói là có việc muốn nói với người, để con ở trong phòng trông tam nha cho.” Cố Tiêu nói: “Bên ngoài trơn, hai người cẩn thận một chút.”

Chu thị căng thẳng lên,bên ngoài tuyết vẫn đang rơi đấy, sao tiên sinh lại tới đây chứ, bà vội vàng bỏ việc trên tay xuống, theo Thẩm lão gia tử đi nhà chính.

————

Trên bàn trong nhà chính có đặt nước trà và điểm tâm, Chu tiên sinh uống nửa ly trà nóng, tay chân cuối cùng cũng ấm áp lên, hắn nói với hai người Chu thị: “Ta là lão sư của Hi Hòa.”

Chu thị xoa tay nói: “Tiên sinh, Tam Lang nó chăm chỉ đọc sách, tính tình điềm đạm, nó chỉ một lòng một dạ đọc sách, sẽ không gây chuyện……”

“Ngài không cần vội, ta tới cũng không phải vì chuyện gì khác,” Chu tiên sinh nhìn vào Thẩm Hi Hòa, “Là vì tiền đồ của Hi Hòa.”

Chu thị ai một tiếng, lẳng lặng nghe.

“Nửa đời người của ta, chỉ thi được tới cử nhân, Hi Hòa thiên tư thông tuệ, ta cũng không thể nào dạy nhiều hơn được nữa.” Chu tiên sinh thở dài, “Có thể làm lão sư của Hi Hòa, đó là vinh hạnh của ta, nhưng mà học vấn ta có hạn, cho nên đã gửi thư cho sư huynh ở tỉnh thành, đề cử Hi Hòa đi thư viện Tung Dương đọc sách.”

Chu thị gật đầu, bà hiểu rồi, Chu tiên sinh thấy thành tích của Tam Lang tốt, cho nên mới đề cử hắn đi tỉnh thành đọc sách, đây là chuyện tốt đó.

Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu lên, “Lão sư, con……”

Chu tiên sinh liếc Thẩm Hi Hòa một cái, nói: “Việc này ta đã nói qua với Hi Hòa rồi, nhưng mà Hi Hòa đã từ chối, cho nên hôm nay mới tới đây nói cho hai vị biết, đi thư viện Tung Dương chỉ có lợi mà không có hại……”

Chu tiên sinh cho rằng Thẩm Hi Hòa không muốn đi tỉnh thành, đơn giản là bởi vì quà nhập học, nhưng mà vừa bước vào Thẩm gia, thì thấy đây cũng không phải là nhà đào không ra quà nhập học.

Hắn móc ra một bức thư, “Nếu như hai vị đồng ý, thì năm sau liền đem theo bức thư này đi tỉnh thành, trước ngày mồng năm phải đến thư viện Tung Dương.”

Chu thị không được tự nhiên mà đứng lên, “Vất vả tiên sinh phải tới đây một chuyến rồi, chúng ta chắc chắn sẽ để cho Tam Lang đi thư viện Tung Dương, trong nhà cũng chỉ có một người đọc sách, cho dù có đập nồi bán sắt thì cũng sẽ để nó được đi học.”

Chu tiên sinh mỉm cười, “Vậy là tốt rồi, ta không tiện ở lâu, nên cáo từ trước.”

Chu thị đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa đứng lên đưa Chu tiên sinh ra ngoài.

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, đi được một đoạn thì trên vai và trên đầu đều dính đầy tuyết.

Đi tới cửa thì Chu tiên sinh ngừng lại, hắn vỗ vỗ bả vai Thẩm Hi Hòa, “Con còn trẻ, sau này còn nhiều đất dụng võ, bây giờ không cần sa vào nhi nữ tình trường, con đường phía trước còn dài, dù sao thì con cũng phải tính toán cho tương lai sau này chứ.”

Thẩm Hi Hòa sửng sốt một chút, “Lão sư……”

Chu tiên sinh nói: “Mặc dù không làm chậm trễ việc học, nhưng mà trong giờ học có đôi khi con sẽ thất thần. Vừa mới ngồi xuống, thì con đã vài lần nhìn về phía cửa rồi. Hi Hòa, lão sư vẫn là câu nói kia, con đường phía trước còn dài, tương lai khó đi hơn nhiều so với con nghĩ.”

Bông tuyết rơi trên lông mày của Thẩm Hi Hòa, mặt mày thiếu niên có nhàn nhạt u sầu.

Chu tiên sinh vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười lắc đầu, “Không cần tiễn, trở về đi.”

Chu tiên sinh đi càng lúc càng xa, bóng dáng rất nhanh đã biến mất ở đầu hẻm, Thẩm Hi Hòa đóng cửa lại, xoay người đi vào nhà chính.

Chu thị còn chưa phản ứng lại kịp, đi tỉnh thành đọc sách, Chu tiên sinh nói mình đã không thể dạy được Thẩm Hi Hòa nữa rồi, có tiền đồ.

“Năm sau thì đi thư viện Tung Dương gì đó sao?” Chu thị nhìn bức thư, đưa tay sờ sờ, “Chúng ta phải chuẩn bị tốt lộ phí và quà nhập học mới được.”

Thấy Thẩm Hi Hòa bước vào, Chu thị liền vẫy tay với hắn, “Sao con không nói sớm, đây là chuyện tốt, đừng có lo lắng không đủ bạc.”

Thẩm Hi Hòa không phải lo lắng vì chuyện này, hắn thấy mua sách từ bên ngoài về xem là đủ rồi.

Còn có một lý do khác không muốn đi là bởi vì Cố Tiêu, sao có thể nỡ được chứ, hắn không nỡ.

Đi thư viện Tung Dương thì một tháng mới có thể trở về một lần, một tháng được nghỉ hai ngày, đi đường cũng đã mất hơn nửa ngày thời gian rồi.

Nếu như trời mưa, thì có muốn về cũng không về được .

Thẩm Hi Hòa nhớ tới lời nói của Chu tiên sinh, duỗi tay cầm lấy thư đề cử, “Nương, năm sau mới đi thư viện Tung Dương, vẫn còn hơn một tháng nữa, con về phòng ôn sách trước đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-97.html.]

Chu thị gật đầu, “Vậy con về phòng đi, trời lạnh, nhớ đốt bếp lò lên, cửa sổ thì phải chừa lại một khe hở.”

Trong lòng Chu thị rất vui mừng, bà đan hai tay vào nhau, “Lần này cứ chậm rãi mà tích góp tiền, cũng may là trước đó nhà ta có muối thịt rồi, cái gì cũng không mua thì chúng ta cũng không thể đón năm mới dư dả được rồi.”

Thẩm Hi Hòa còn hơn một tháng nữa mới đi tỉnh thành, nhưng mà bây giờ Chu thị đã bắt đầu lo lắng rồi, con đi ngàn dặm mẹ lo âu mà, phải đem theo quần áo, bạc, sách vở bút mực, mọi thứ đều phải chuẩn bị đầy đủ.

Thẩm Hi Hòa từ nhà chính đi ra ngoài, vén rèm lên, liền đụng phải Cố Tiêu.

Tam nha đã dậy, Cố Tiêu chưa giữ qua trẻ con bao giờ, liền dùng gối đầu và chăn vây tam nha lại, sau đó thì ra ngoài gọi Chu thị, “Tam nha dậy rồi, nương có ở trong đó không.”

Chu thị nghe thấy động tĩnh liền đi ra, “Tam nha dậy rồi sao,ta về phòng ngay.”

Cố Tiêu nhìn Chu thị một cái, “Tiên sinh đã đi rồi sao?”

Thẩm Hi Hòa nói: “Mới vừa tiễn đi rồi.”

Cố Tiêu gật đầu, “Vậy huynh về phòng ôn lại sách đi.”

Kỳ thi mùa thu sang năm, chỉ còn chưa đầy một năm nữa, dù sao cũng phải tranh thủ chút.

Cố Tiêu phải về phòng làm tiếp bình phong, còn thiếu một mặt nữa, trước năm mới chắc chắn có thể thêu xong.

Thẩm Hi Hòa duỗi tay giữ chặt lấy cổ tay Cố Tiêu, “Ôn sách cũng không vội, Tiểu Tiểu……”

Hắn cúi đầu nhìn bức thư trong tay, “Ta có lời muốn nói với muội, tuyết lớn, vào phòng ta đi.”

Vừa vào phòng, Thẩm Hi Hòa liền đưa tay phủi bông tuyết trên đầu Cố Tiêu xuống, cũng chỉ có một ít mà thôi, vừa phủi đã rớt xuống hết rồi.

Cố Tiêu sờ cổ tay mình, “Huynh có chuyện gì thì nói đi.”

Ngày tuyết, cả phòng đều là ánh tuyết, Thẩm Hi Hòa đưa bức thư cho Cố Tiêu, “Tiên sinh hôm nay tới đây, là muốn đề cử ta đi thư viện Tung Dương ở tỉnh thành đọc sách, năm sau phải đi qua đó rồi.”

Cố Tiêu mở bức thư ra, Chu tiên sinh tiến cử Thẩm Hi Hòa làm môn hạ của Hứa tiên sinh để đọc sách, ngày mồng năm tháng Giêng phải qua đó, “Tiên sinh của thư viện Tung Dương chắc chắn là tốt hơn so với thư viện ở huyện thành rồi, huynh tới đó đọc sách sẽ giúp ích cho huynh rất nhiều, năm sau phải tới đó, vậy thì còn chưa đầy hai tháng nữa.”

Cố Tiêu nhớ rõ cốt truyện này, Chu tiên sinh viết thư đề cử cho Thẩm Hi Hòa, để hắn đi tỉnh thành đọc sách, ở thư viện Tung Dương, một năm quà nhập học là mười lượng bạc, cộng thêm sách vở bút mực, ăn, mặc, ở, đi lại, một năm cũng phải tốn mấy chục lượng bạc.

Thẩm gia căn bản không lấy ra được số bạc này.

Cho nên Thẩm Hi Hòa không đi tỉnh thành, hắn mượn sách về chép sách, học tập gian khổ, mới có thể kim bảng đề danh.

So với việc tự học rồi tự ngộ ra, đương nhiên là đi thư viện Tung Dương tốt hơn rồi.

Một năm mười lượng bạc quà nhập học, trước đây Thẩm gia đào không ra nổi, nhưng mà bây giờ thì có thể, hơn nữa, Cố Tiêu còn có bạc nữa mà.

“Bạc thì huynh không cần lo lắng, tuy nói mới vừa mua cửa hàng, nhưng mà bây giờ đã bắt đầu kiếm được tiền rồi.” Cố Tiêu cười với Thẩm Hi Hòa, “Hơn nữa muội còn có tiền mà, trong nhà có muội, huynh cứ yên tâm đi là được.”

Ngực Thẩm Hi Hòa nghẹn lại, “Vậy còn muội thì sao, muội muốn ta đi sao?”

Cố Tiêu nghe thấy vậy thì sửng sốt, cô tất nhiên là đồng ý rồi, đi tỉnh thành đọc sách rất tốt nha, tốt hơn là tự học ở nhà, mặc dù phải xa nhà, nhưng nếu cho cô cơ hội này,thì cô chắc chắn sẽ đi. “Đương nhiên là muốn nha.”

“…… Một tháng ta chỉ có thể trở về một lần, nếu như gặp trời mưa, thì sẽ không về được, viết thư thì bất tiện, phải mấy ngày mới tới được, một tháng thì có thể viết được mấy bức thư chứ? Ta không được nhìn thấy muội, muội cũng không thấy được ta…… Cho dù như vậy,thì muội vẫn muốn ta đi sao?”

Thẩm Hi Hòa nắm chặt hai tay, bình tĩnh nhìn Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu, ta không muốn đi.”

Chu tiên sinh nói không được vướng vào nhi nữ tình trường, nhưng hắn lớn như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác này, hắn không nỡ đi.

Cố Tiêu lui về phía sau một bước, “Muội, cho dù muội có không nỡ, thì huynh cũng phải đi nha, cơ hội khó có được, thật vất vả nhà chúng ta mới kiếm được chút tiền, ai cũng đều đồng ý để cho huynh đi.”

Thẩm Hi Hòa mím môi, không nói lời nào.

Hắn cũng không biết mình sao lại thế này, rõ ràng lúc Chu tiên sinh nói với hắn hắn đã nghĩ kỹ rồi, đi tỉnh thành thì đi tỉnh thành, tương lai sau này còn dài, bây giờ vẫn không phải là lúc.

Nhưng mà vừa nhìn thấy Cố Tiêu thì hắn lại không nỡ, còn chưa đầy hai tháng nữa……

Cố Tiêu đặt lại bức thư vào trong phong bì, “Đầu năm đi, tháng tám là kỳ thi mùa thu, huynh ở thư viện học tám tháng,rất nhanh là sẽ kết thúc rồi, nếu bây giờ huynh không đọc sách,thì làm cái gì nha……”

Cố Tiêu cũng không nỡ, Thẩm Hi Hòa ở nhà thật tốt nha, có thể mang đồ ăn về cho cô.

Tiên sinh ở thư viện Tung Dương tốt, thì Thẩm Hi Hòa sẽ thi được tốt hơn.

Khóe mắt Thẩm Hi Hòa có chút đỏ, hắn nói: “Tám tháng, sau kỳ thi mùa thu còn phải đọc sách nữa, ngày tháng sau này thì không tính nữa sao? Lỡ như ta thi không đậu thì sao!”

Cố Tiêu: “Phi phi phi! Nói lời xúi quẩy gì vậy, cái gì gọi là lỡ như thi không đậu chứ……”

Thẩm Hi Hòa chỉ là nói như vậy mà thôi, đối với việc đọc sách, hắn vẫn luôn có lòng tin, “Ta……”

Hắn không nói được mấy lời không nỡ quyến luyến gì đó, đơn giản chính là không muốn đi.

“Cái gì mà thi không đậu, chắc chắn sẽ đậu tam giáp.” Cố Tiêu duỗi tay giữ c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Hi Hòa, “Huynh cứ yên tâm đọc sách, muội sẽ chăm sóc cho nương và mọi người trong nhà, huynh không cần lo lắng đâu.”

Thẩm Hi Hòa thở dài, Cố Tiêu căn bản là không hiểu, cô không hiểu đâu. “Muội vẫn còn cần người khác chăm sóc nữa đấy, nói cái gì mà chăm sóc người khác chứ.”

Giống như không chăm sóc cho hắn vậy, Cố Tiêu bĩu môi, là ai mỗi ngày làm bữa ăn khuya cho hắn,là ai mỗi buổi tối chờ hắn về, cô sao có thể không biết chăm sóc người khác chứ.

“Muội không biết chăm sóc người khác chỗ nào…… muội có thể chăm sóc huynh đó, nói không chừng đến lúc đó nương không yên tâm về huynh, để muội và huynh cùng đi tỉnh thành, thuê một căn phòng, hoặc là mua một căn nhà cũng nên.” Cố Tiêu vừa nghĩ vừa nói: “Vậy thì không phải là muội có thể chăm sóc cho huynh rồi sao?”

Thẩm Hi Hòa trừng lớn hai mắt, “Thật sao?”

Loading...