Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:48:52
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Các mặt của bình phong được thêu không giống nhau, lấy sợi tơ mảnh làm lớp nền, mặt thêu rõ nét, cách bình phong có thể thấy được bóng ở phía đối diện, có cảm giác nhẹ nhàng thướt tha.

Cố Tiêu nói: “Sắp tới tháng mười hai rồi, bình phong có thể kịp đưa tới đó trước năm mới.”

Mùa đông trời lạnh đường trơn, lỡ như va đập phải thì xong rồi.

Trương chưởng quầy vuốt cằm, nghiêm túc gật đầu, “Yên tâm đi, thà rằng trên đường cứ đi chậm một chút, ta cũng không nghĩ tới bình phong sẽ lớn như vậy đâu.”

Cố Tiêu cười, “Sắp qua năm mới nên không có nhiều thời gian rảnh, trong nhà phải chuẩn bị ăn tết, không thể nào rảnh rỗi được nữa.”

Trương chưởng quầy hiểu, Thẩm gia mở quán ăn, bận.

“Có bình phong là đủ rồi, tiểu đông gia muốn làm gì thì cứ làm đi, thiếu gì thì cứ nói cho ta, đúng rồi, sách mà lần trước nhờ ta mua đã mua về rồi, có muốn mua sách gì nữa không?”

Cố Tiêu lắc đầu, “Biểu ca ta đầu năm sẽ đi tỉnh thành đọc sách, nên không cần mua nữa.”

Trương chưởng quầy đầu tiên là chúc mừng, sau đó thử nói: “Tiểu đông gia sẽ không phải là đi theo……”

Cố Tiêu: “Ta đi làm gì?”

“Không đi thì tốt, không đi thì tốt!” Trương chưởng quầy cười hai tiếng, “Tiền bán sách vẫn chưa chia, tiểu đông gia nhìn sổ sách đi.”

Cố Tiêu nhìn sổ sách, lợi nhuận được chia là hai mươi lượng bạc, không có gì sai.

Trương chưởng quầy nói: “Chủ cửa hàng đang thuê ở Thịnh Kinh cứ luôn cắn chặt không bán, giá cả lại cứ tăng liên tục, những chỗ khác thì không được như ý cho lắm, nên phải nhìn thêm rồi từ từ chọn.”

Hai gian nhã gian ở lầu hai trang trí bằng hoa bất tử, cộng thêm việc buôn bán của Đa Bảo Các rất tốt, nên có không ít người nhìn mà đỏ mắt.

Dù sao thì vẫn còn hơn nửa năm nữa, cứ từ từ mà tìm.

Cố Tiêu nói: “Ngài vất vả rồi.”

Trương chưởng quầy không có gì là vất vả cả, nếu không cũng sẽ không thể béo lên nhiều như vậy được.

Cố Tiêu không còn chuyện khác nữa, Linh Đang không có ở đây, nên cô hỏi thăm một chút.

“Linh Đang học rất chăm chỉ.” Trương chưởng quầy rất vừa lòng, “Bây giờ nó làm đồ chơi vải nỉ rất đẹp rồi, khắc gỗ cũng có tiến bộ.”

Mặc dù vẫn còn kém xa so với Cố Tiêu, nhưng mà mạnh hơn nhiều so với hắn.

Vậy thì Cố Tiêu yên tâm rồi, cô rời khỏi hiệu sách, trực tiếp đi tới Ngự Phương trai.

Đoạn thời gian này Cố Tiêu hơi bận, cô thấy Lý chưởng quầy cũng béo lên không ít.

Vốn là mở cửa hàng điểm tâm, Lý chưởng quầy cứ ăn là được, bây giờ cũng bắt đầu phát tướng rồi.

Lý chưởng quầy sờ lên khuôn mặt ngày càng tròn trịa của mình, thở dài ngao ngán, hắn biết phải làm thế nào chứ, lão Trương ở hiệu sách lúc nào cũng kêu hắn đi quán ăn Thẩm gia ăn lẩu mì.

Một tô mì lại thêm hai cái bánh bao sốt thịt, mà còn đi vào buổi tối nữa, có thể không mập mới là lạ.

Lý chưởng quầy nói: “Vừa lúc cô nương tới đây, ta chia hoa hồng cho cô luôn.”

Số tiền được chia tổng cộng là hai lượng sáu tiền, năm mới đang tới gần, nên việc buôn bán của Ngự Phương trai tốt lên không ít.

Đi thăm thân thích thì đều tặng điểm tâm, điểm tâm của Ngự Phương trai có hình thức bên ngoài rất đẹp, nên có rất nhiều người mua, Lý chưởng quầy có nhìn qua mấy cửa hàng điểm tâm trong huyện thành này, chỉ có chỗ hắn là làm ăn được nhất.

Thành thật mà nói, hắn cũng muốn xông pha một lần, đi phủ thành hoặc là tỉnh thành mở một gian cửa hàng.

Nếu như đi tỉnh thành, thì hình thức bên ngoài của điểm tâm phải thay mới toàn bộ, mấy cái đã đặt Cố Tiêu làm cũng phải sửa lại, còn phải thuê chưởng quầy……

Cũng là một chuyện rất phiền phức.

Điểm tâm của năm mới phải làm mới, Lý chưởng quầy muốn làm bốn cái, phải là mấy cái có lời chúc tốt lành trong năm mới mới được,để khách vừa nhìn thấy là mua.

Cố Tiêu đồng ý, bốn cái khuôn bánh, có thể khắc bốn bức tranh tết, chắc chắn là ý tốt lành.

Sau khi rời khỏi Ngự Phương trai thì Cố Tiêu trực tiếp tới tiệm tạp hóa, cô mua một túi hạt mè rồi đi xưởng ép dầu xay tương mè, sau đó thì đi chợ mua hai con gà.

Gà con mà trước đây cô mua giờ đã lớn rồi, nhưng mà vẫn chưa đẻ trứng, Chu thị nói phải chờ tới mùa xuân sang năm thì mới có thể đẻ trứng được.

Không đẻ trứng cũng không thể làm thịt, muốn ăn thịt gà thì phải đi mua.

Cố Tiêu xách theo gà đi tới quán ăn, để cho Thẩm Đại Oa đi làm gà, sau đó thì dùng nồi hầm nguyên cả con.

“Đại tẩu, gà trong nồi mọi người cứ ăn đi, con này thì muội đem về.”

Trần thị gật đầu, “Trở về cẩn thận một chút!”

Sau khi Cố Tiêu về nhà thì chặt cánh gà ra, phần còn lại thì cho vào nồi, cánh gà cô để lại để buổi tối làm cánh gà bọc cơm cho Thẩm Hi Hòa.

Món cánh gà bọc cơm này, trước đây Cố Tiêu ngày nào cũng ăn, nhồi cơm chiên vào trong cánh gà rồi nướng ở trên than hồng, ăn ngon cực kỳ.

Ăn cơm xong, Chu thị dỗ tam nha ngủ, Cố Tiêu thì ở trong bếp làm món cánh gà bọc cơm.

Qua giờ Hợi, Thẩm Hi Hòa từ thư viện trở về, Trần Ninh Viễn đi song song với hắn, hắn rất hâm mộ chuyện Thẩm Hi Hòa có thể đi thư viện ở tỉnh thành đọc sách, “Có thể được đi thư viện Tung Dương, ta muốn đi còn không được nữa là.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Ta bằng lòng người đi là ngươi.”

Trần Ninh Viễn biến sắc, “Vẫn là thôi vậy.”

Thẩm Hi Hòa thở dài, Trần Ninh Viễn vỗ bả vai hắn nói: “Dù sao thì đi tỉnh thành cũng là chuyện tốt, còn hơn tám tháng nữa là tới kỳ thi mùa thu rồi, đi sớm một ngày thì sẽ nắm chắc nhiều hơn một phần.”

Trần Ninh Viễn đi không được, hắn nói: “Nếu như sau này có đề nào không hiểu, thì ta chỉ có thể gửi thư để hỏi huynh rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-99.html.]

“Ta biết sẽ nói hết không giấu giếm gì.” Thẩm Hi Hòa cười khổ nói, rất nhanh đã đi tới giao lộ, hai người liền tách ra.

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, Thẩm Hi Hòa giơ tay gõ cửa.

Cố Tiêu đang ở phòng bếp trong nhà chính, nghe thấy tiếng gõ cửa thì đi ra, “Huynh về rồi, hôm nay có mệt hay không?”

Thẩm Hi Hòa nói: “Không mệt,mọi người đã về hết rồi sao?”

Mấy ngày nay bọn Trần thị đều về rất sớm, Cố Tiêu gật đầu, “Đại tẩu và mọi người đã về từ sớm rồi, huynh đốt bếp lò lên trước đi, lát nữa là có thể ăn cơm rồi.”

Bây giờ bữa ăn khuya mà Cố Tiêu làm, cứ ăn thêm một bữa là ít đi một bữa rồi.

Thẩm Hi Hòa về phòng cất túi đựng sách, rồi đi đốt bếp lò, ngọn lửa cháy bùng lên, sau một lát thì bếp lò đã nóng lên.

Cánh gà bọc cơm cũng sắp làm xong rồi, dùng than trong bếp lò mà nướng, Cố Tiêu dùng không quen, nên cánh gà nướng ra có một ít bị khét.

Nhồi cơm chiên vào bên trong nên cánh gà phồng to lên, quết lên trên một lớp nước đường, nướng đến khi chín vàng, hai cái cánh gà bọc cơm, một cái cho Thẩm Hi Hòa, một cái thì Cố Tiêu tự mình ăn.

Thẩm Hi Hòa chưa ăn qua món này bao giờ, nên tò mò hỏi một câu, “Là cánh gà sao?”

“Bên trong có nhồi cơm chiên nữa, huynh nếm thử đi.” Cố Tiêu đưa cho Thẩm Hi Hòa một đôi đũa.

Thẩm Hi Hòa cắn một miếng, lớp da bên ngoài hơi dính ,đặc biệt thơm, hắn ăn được cơm chiên bên trong rồi.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu nhìn thoáng qua, bên trong có cơm, thịt xông khói, củ cải thái hạt lựu, có mùi thơm của thịt gà, cũng có mùi thơm của cơm chiên.

Một con gà có hai cái cánh gà, Cố Tiêu cho hắn một cái.

Thẩm Hi Hòa không hiểu sao lại thấy rất vui, nói với Cố Tiêu mấy chuyện trong thư viện.

Trong thư viện cũng không có chuyện gì thú vị, đọc sách, làm bài tập, kiểm tra thi cử, nhưng mà Thẩm Hi Hòa lại rất muốn nói cho Cố Tiêu nghe.

Bây giờ Thẩm Hi Hòa đã có thể thoải mái nói chuyện đi tỉnh thành với Cố Tiêu rồi, “Tiên sinh nói thư viện Tung Dương rất lớn, cứ trực tiếp ở trong thư viện là được, mặc dù thức ăn không ngon bằng ở nhà, nhưng mà như vậy đã rất tốt rồi.”

Cố Tiêu chống cằm, “Còn lớn hơn thư viện ở huyện thành sao?”

Thẩm Hi Hòa sờ đầu Cố Tiêu, “Ừ, lớn hơn huyện thành, có cơ hội thì sẽ dẫn muội đi xem.”

Cơm nước xong thì Thẩm Hi Hòa đi rửa chén đũa sạch sẽ, đêm khuya tĩnh lặng, hắn đọc sách tới giờ Tý.

Gần đến cuối năm ai cũng mong ngóng mau đến Tết, đảo mắt đã tới ngày 28 tháng chạp rồi.

Quán ăn Thẩm gia chuẩn bị đóng cửa ăn tết rồi.

Ngày buôn bán cuối cùng của năm cũ, khách tới quán ăn còn nhiều hơn so với ngày thường, lẩu mì, bánh bao thịt, bánh cuốn thịt kho, ở sảnh chính ăn no còn chưa đủ, mà còn phải mang về nữa.

“Nói thật, bánh bao sốt thịt này thật sự ăn rất ngon, vỏ mỏng nhân nhiều, ta đã ăn hơn nửa năm rồi, mùi vị vẫn như vậy.”

Trước đây không phải là chưa từng ăn qua món ngon như này,nhưng mà ăn được một đoạn thời gian thì mùi vị không còn ngon nữa, thậm chí còn có người bán đồ ăn thừa của ngày hôm trước.

Thật sự nghĩ bọn họ ăn không phân biệt được sao.

Những quán ăn khác cũng có bán bánh bao, bánh cuốn và lẩu mì, nhưng mà căn bản không phải là mùi vị này.

“Không biết quán ăn khi nào mới mở cửa lại vậy?”

Đại oa nói: “Chắc là sau ngày mồng năm tết.”

“Mồng năm lận sao, vậy thì phải mấy ngày nữa lận.” Vị khách cắn một miếng bánh bao thịt, lại ăn một miếng to mì, “Được rồi, được rồi, ăn tết cũng tốt, chúc các ngươi năm mới vui vẻ.”

Chờ tất cả khách đều đã đi, Thẩm Đại Oa đóng cửa lại, treo lên tấm biển đóng cửa.

Trời đã tối đen, Thẩm Nhị Lang bưng một cái chậu lớn qua để thu dọn chén đũa.

Khăn trải bàn và đệm đã dùng một thời gian nên phải đem đi giặt rồi.

Các góc cũng phải quét qua, Trần thị cũng không muốn để tới ngày mai.

Bận rộn cho đến nửa đêm.

Trưa ngày mai Thẩm Hi Hòa mới được nghỉ Tết, sáng sớm hôm sau, ba chị em dâu liền bắt đầu chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa, dán câu đối xuân và dán chữ phúc lên.

Trên mặt Trần thị luôn rạng rỡ, nàng ta tháo chăn ga gối ra đem đi giặt, quần áo dơ cũng phải giặt sạch sẽ, Lý thị dẫm lên ghế, quét sạch mạng nhện và bụi bặm trong phòng.

Chu thị bày điểm tâm hạt dưa và đường khối ra, nếu như những năm trước, thì mấy thứ này mỗi người chỉ được chia một ít, rồi cất đi để mồng một lấy ra chiêu đãi khách khứa, năm nay kiếm được tiền,nên mua về một túi lớn đậu phộng và hạt dưa.

Thẩm lão gia tử mua hai dây pháo, giữ lại để đốt trong ngày đầu tiên của năm mới.

Giữa trưa thì Thẩm Hi Hòa trở về, Cố Tiêu đã chuẩn bị giấy đỏ, Thẩm Hi Hòa cầm bút lên viết ba câu đối, mấy bức chữ phúc.

Chữ hắn viết ra mạnh mẽ hữu lực, vừa dán lên trước cửa, hàng xóm nhìn thấy mà nóng cả mắt.

Cố Tiêu cầm hồ dán, Thẩm Hi Hòa dẫm lên ghế để treo câu đối xuân, bóng dáng như tài tử giai nhân rất gây chú ý.

Hàng xóm ở trong ngõ đều vây quanh ở trước cửa, một lão thái thái trong đó hỏi: “Câu đối này mua ở đâu vậy?”

Cố Tiêu không dối gạt, “Là biểu ca của ta viết.”

Biểu ca sao.

Thẩm Hi Hòa nói thầm ở trong lòng, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Ánh mắt lão thái thái kia sáng lên, “Có thể viết cho ta một bức hay không?”

Loading...