Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-02-19 21:04:16
Lượt xem: 46

Nhưng chắc không phải vì mặt cắt quần áo đơn giản đâu, chắc là vì…

Kiều Vi xem xét cửa hàng một hồi, gian phòng này không lớn lắm. Kiều Vi nói: “Cửa hàng của ông ít mối làm ăn nhỉ.”

Ông thợ may bưng tách trà lên, mở nắp ra, hớp một ngụm trà nồng: “Nhiều khi cả năm cũng không làm được mấy bộ quần áo.”

Xưởng may vốn đang phát triển, nghề may truyền thống bị ảnh hưởng. Vật tư thì thiếu thốn, người bình thường đều mặc đi mặc lại một bộ quần áo vá đến mấy năm.

Các gia đình trong quân khu đúng là dư dả hơn thật, nhưng họ lại thích đến các cửa hàng trong thành phố để thuê thợ may.

“Nhưng cũng ổn, không làm việc vẫn có lương, vẫn ổn.” Ông lão xua tay.

Những người thạo nghề như bọn họ đã được quốc gia nhận vào biên chế, có lương mỗi tháng. Lương này không liên quan đến hiệu suất làm việc. Có làm ăn được hay không thì tháng nào cũng được lãnh lương.

Kiều Vi an ủi ông: “Công việc này ổn định, phù hợp để dưỡng lão.”

Ông lão nhớ lại thời anh hùng ngày xưa: “Hồi đó tôi từng làm váy cưới cho người ta, vạt váy kéo dài tận ba mét.”

“Váy xếp li, nên tôi may mất ba ngày mới xong.”

“Nhưng khách hàng rất hài lòng, còn thưởng cho tôi nữa…”

“Khụ!” Kiều Vi lớn giọng ho một tiếng, ngắt lời ông.

Ông lão bừng tỉnh, đổ mồ hôi: “À à, khụ, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Thứ tư.” Kiều Vi làm như chưa có chuyện gì xảy ra: “Sáng thứ tư cháu quay lại nhé.”

“Được, cô đi thong thả nhé.”

“Hẹn thứ tư gặp ạ. Tương Tương, chào ông đi.”

“Chào ông ạ.”

“Cháu ngoan, cháu ngoan.”

Thấy cô gái trẻ tuổi dẫn đứa nhỏ đáng yêu lễ phép đi rồi, ông lão lại lắc lắc chiếc quạt hương bồ hai lần.

Thật là, sao mình lại không giữ mồm giữ miệng thế nhỉ, không thể hoài niệm quá khứ mãi.

“Có câu… vợ hiền đức thì chồng ít họa.” Ông lão hát hí khang một câu.

Vừa hát dứt câu, Kiều Vi lại thò vào, ngại ngùng nói: “À, cho cháu hỏi mua vải tái chế ở đâu ạ?”

Ông lão: “…”

Thì ra hợp tác xã cung tiêu có bán vải bố.

Hợp tác xã cung tiêu bán hầu hết mọi thứ, ngay cả chợ nông sản cũng là một chi nhánh của hợp tác xã cung tiêu.

Kiều Vi dẫn Nghiêm Tương đến hợp tác xã cung tiêu, vừa mới vào cửa đã thấy người bán hàng họ Từ ở trong quầy, anh ta ngồi trên ghế gỗ vuông, ôm n.g.ự.c tựa lưng vào kệ hàng, ngoẹo đầu ngủ say sưa.

Đến mức chảy cả nước miếng.

Đây chính là cuộc sống ở trấn nhỏ. Ngoài chợ nông sản họp vào sáng sớm thì chỗ nào cũng thư thả, không hề bận rộn.

Anh ta ngủ say quá, Kiều Vi không tiện đánh thức, định bỏ đi rồi hôm nào quay lại.

Người bán hàng họ Từ này đột nhiên tỉnh dậy.

Anh ta vốn ở đây để trông coi cửa hàng, vì chỉ cần thiếu một cây kim thì họ cũng phải bỏ tiền túi ra bù, nếu không anh ta đã chạy ra sau ngủ từ lâu rồi. Cho nên anh ta ngủ rất tỉnh, tiếng bước chân Kiều Vi vừa vang lên anh ta đã dậy rồi.

Vừa tỉnh dậy nên tất nhiên sẽ hơi cáu gắt, anh ta xoa mắt tức giận nói: “Làm gì thế, không thấy… À là cô sao?”

Anh ta nhận ra cô gái người nhà quân nhân này. Mấy ngày trước cô đã cho anh ta một phiếu công nghiệp để mua thêm mấy bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-101.html.]

Anh Từ lập tức mỉm cười: “Tới đấy à, hôm nay cô muốn mua gì?”

Kiều Vi hỏi: “Có vải tái chế không? Tôi muốn mua ít vải bố.”

Anh Từ thấy lạ hỏi cô: “Cô mua thứ đó làm gì?”

Vải tái chế rẻ, không cần phiếu vải, nhưng kéo một cái là rách ngay. Là vật thay thế mà một vài hộ gia đình kinh tế không tốt bất đắc dĩ mới phải mua.

Kiều Vi là người vừa vung tay đã đi ngay một phiếu công nghiệp, không thể mặc vải tái chế được.

Kiều Vi lấy một cái gối dựa kiểu cũ cho anh ta xem, nói nhu cầu của mình: “Tôi cũng không biết phải mua bao nhiêu, anh xem thử giúp tôi.”

Anh Từ nói: “Cô đợi tôi một lát, tôi gọi người xem thử ở sau còn bao nhiêu.”

Anh ta mở một cánh cửa, hét lớn: “Tiểu Lưu! Tiểu Lưu! Đừng ngủ nữa!”

Đằng sau có người lười biếng đáp lời.

Anh Từ nói: “Ôm vải tái chế lên đây cho anh.”

Anh ta quay đầu: “Đợi một lát nhé.”

Kiều Vi xua tay cười: “Không gấp đâu.”

Cô lại hỏi: “Còn đồ đóng hộp không?”

Anh Từ xì một tiếng: “Từ trước đến nay thứ gì tốt mà bày ra thì không tồn tại quá một ngày.”

“Nhưng có một thứ tốt khác, cô muốn mua không?” Anh ta nói: “Hai ngày nay cô không đến, đã để cho người khác mua rồi. Nhưng vẫn giữ lại vài món, tôi nghĩ hôm nào đó cô sẽ qua.”

Hai mắt Kiều Vi sáng ngời: “Cảm ơn anh nhé, thứ gì thế?”

Anh Từ ngồi xổm xuống mở tủ, móc ra một cái bình hình vuông: “Bánh quy bơ. Hàng cao cấp đấy.”

Đúng là cao cấp, trên mặt bình còn in mấy chữ “Bánh quy cao cấp”.

Nghiêm Tương: “Oa!”

Nghe tiếng thôi cũng biết đứa trẻ này muốn ăn thế nào. Kiều Vi cười híp mắt: “Tôi mua nhé. Anh Từ, cảm ơn anh nhiều.”

Ân tình anh Từ để dành cho cô nhất định phải nhận. Nếu không lần sau có đồ gì tốt người ta sẽ không chừa cho mình.

Không thèm hỏi giá cả, đúng là gia đình cán bộ.

Anh Từ hâm mộ, nhưng vẫn khách sáo nói: “Không có gì, sau này có đồ tốt, tôi sẽ để dành cho. Chỉ cần thỉnh thoảng ghé qua xem một chút là được.”

Kiều Vi cười híp mắt: “Vâng!”

Lúc này, có một cô nhân viên ôm bó vải xám ném lên quầy.

Anh Từ hỏi: “Còn nữa không?”

“Hết rồi.” Tiểu Lưu nói: “Có từng đây thôi, mang hết lên rồi.”

TBC

Kiều Vi sờ vải.

Vải tái chế chính là thứ vải dệt lại lần nữa từ những sợi vải đã bị rách, chất lượng của nó rất kém, rất dễ rách, còn ưu điểm là rẻ, không cần phiếu vải.

Nhưng khi cô sờ lên, thấy độ co giãn cũng không tốt lắm.

Anh Từ hỏi cô: “Cô thấy đủ chưa?”

Kiều Vi lấy gối dựa kiểu cũ ra ước lượng thử: “Cũng hòm hòm rồi…”

Cô nhớ đến đề nghị của ông lão thợ may: “Tôi thêm chút cỏ khô nữa là được.”

“Biện pháp quái đản gì thế này.” Anh Từ tấm tắc.

Loading...