Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-02-19 21:04:23
Lượt xem: 43

Đây thật sự là đánh bậy đánh bạ, anh nghĩ thế.

Thì ra còn có thể như vậy.

Liên tục thay đổi mấy lần, cảm nhận được sự kỳ diệu, bản năng trời sinh của đàn ông không bị kìm nén nữa.

“Anh thấy em nằm nghiêng cũng mỏi, hay là em nằm sấp đi.” Nghiêm Lỗi bình tĩnh dò hỏi.

Ừm, khả năng tự học rất mạnh.

Kiều Vi vờ vịt nói: “Vậy anh thế nào?”

Nghiêm Lỗi nói: “Anh không sao, thế nào cũng được, em không bị đau lưng là được.”

Kiều Vi vùi mặt vào gối đầu vỏ trấu: “Ừm!”

Ba lần thay đổi tư thế, dường như Nghiêm Lỗi phát hiện ra thế giới mới.

Sau đó từ nằm sấp biến thành quỳ thế nào anh cũng không nhớ rõ.

Mãi cho đến khi nằm xuống, anh vẫn còn cảm giác không chân thật.

Bọn họ đã làm gì vậy?

Làm như vậy được không? Đúng không? Ổn không?

Cô không tức giận chứ?

Lưu manh quá!

Thậm chí Nghiêm Lỗi vô thức cảm thấy bối rối.

Vừa ngượng ngùng lại chưa thỏa mãn.

Kiều Vi vô cùng mệt mỏi, cô tựa vào lòng anh phàn nàn: “Giường cứng quá, đầu gối đau.”

Nghe có vẻ không hề tức giận vì chuyện đó.

Vậy sau này có thể làm thế nữa không?

Sự lúng túng của Nghiêm Lỗi tan biến, anh mừng rỡ, vội vàng vỗ lưng cô: “Mai này trải thêm một lớp nữa.”

Mặc dù đầu gối hơi đau nhưng đêm nay Kiều Vi vô cùng thỏa mãn, cô tiêu hao quá nhiều sức nên lầm bầm vài câu đã ngủ mất.

Nghiêm Lỗi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, âm thầm đứng dậy đi ra sân.

Dụng cụ tránh thai này vô cùng phiền phức, dùng xong nhất định phải rửa ngay. Rửa sạch lau khô, cất vào hộp giấy, còn phải xoa bột phấn ở trong và ngoài cho đều, không thì vật cao su này sẽ dính lại, vô cùng phiền phức.

Nghiêm Lỗi lại bước nhẹ về phòng, chuẩn bị xong xuôi mới cất vào tủ quần áo.

Ngày mai còn phải lấy ra sử dụng.

Chỉ là anh vừa nằm xuống lại khó chìm vào giấc ngủ.

Anh quay đầu nhìn Kiều Vi, tất cả đèn đã tắt, trong bóng tối chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cô.

Anh đưa tay chạm lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay.

TBC

Kiều Vi lẩm bẩm nói: “Ngủ đi…”

Sau đó không nói gì nữa.

Ngày thứ ba nắng sớm vô cùng tươi đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-105.html.]

Sáng sớm, Nghiêm Lỗi ra khỏi phòng, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên mặt vô cùng thoải mái.

Anh gài móc cài, lấy mũ dưới mái hiên đội lên, nhìn ba chiếc gối tựa trên giường trúc của Kiều Vi.

Anh đã đồng ý làm cỏ khô cho cô, không thể quên được.

Nghiêm Lỗi nhìn ba chiếc gối tựa kia đang xếp ngay ngắn, cảnh tượng hôm qua hiện lên, anh nhìn đủ rồi mới phấn chấn đi ra ngoài.

Hôm qua Kiều Vi mất quá nhiều sức, hôm nay còn dậy trễ hơn Nghiêm Tương.

Cô ngáp một cái xoa eo đi ra ngoài, Nghiêm Tương đã bắt đầu đào hố.

Đối với trẻ con, hố cát này là công trình to lớn trong đời cậu bé, ý chí chiến đấu sục sôi.

Hôm nay cô dậy quá muộn, cô nhìn đồng hồ, có vẻ nhà ăn ở đại viện đóng cửa rồi. Cô hơi áy náy, hỏi Nghiêm Tương: “Có đói bụng không?”

Nghiêm Tương tươi cười nói: “Con ăn bánh quy rồi.”

Trước kia Kiều Vi nghe mẹ nói, thế hệ của bọn họ khi còn bé, trong nhà có gì ngon phải hỏi bố mẹ đồng ý mới được mở ra ăn. Bởi vì có thể những thứ đó không phải dành cho người nhà ăn mà đem đi làm quà.

Cho nên hôm qua sau khi mua bánh về cô mở ra, bảo Nghiêm Tương nhìn cô để trong ngăn tủ nào, nói với cậu bé: “Ở đây, đã khui rồi, con muốn ăn thì tự lấy. Mua bánh quy về cho người nhà ăn nhưng con không được ăn nhiều, không thì đến giờ cơm sẽ không ăn cơm đàng hoàng được.”

Nghiêm Tương vui vẻ đáp lời.

May mà hôm qua cô nói với Nghiêm Tương như thế, hôm nay không có cô, chính cậu bé vẫn biết đi lấy bánh quy ăn mới không bị đói.

Kiều Vi làm súp trứng chần, phải đảm bảo mỗi ngày bạn nhỏ có dinh dưỡng ít nhất từ một quả trứng.

Cô cho rất nhiều dầu vừng, Nghiêm Tương ở cạnh hố cát ngửi thấy mùi thơm: “Ôi…”

Kiều Vi uống rất nhanh, uống xong cô đi tản bộ phát hiện Nghiêm Tương vẽ mấy đường xiêu vẹo trong hố cát.

Mặc dù không đều nhưng vẫn chia hố cát thành mấy mảnh bằng nhau.

Trong đó một mảnh đã đào hôm qua.

Kiều Vi nhìn một lúc, quay đầu gọi: “Tương Tương, con qua đây.”

Nghiêm Tương vừa cắn vỡ lòng đỏ trứng, vội hút lòng đỏ, quệt miệng nói: “Con đến đây.”

Kiều Vi chỉ vào vạch kẻ hố cát: “Cái này có ý gì?”

Chẳng lẽ giống như cô nghĩ.

Quả nhiên, Nghiêm Tương chỉ vào hố cát nói: “Chỗ này là chỗ đào hôm qua, chia thành như vậy, như vậy và như vậy, mỗi mảnh đều như nhau, mỗi ngày con đào một ít.”

“Mẹ.” Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt óng ánh: “Con đếm rồi, con phải đào năm mảnh nữa, mỗi ngày một mảnh, con đào năm ngày là xong.”

Kiều Vi: “…”

Không đúng, con mới mấy tuổi chứ?

Sao con có thể làm việc trật tự có kế hoạch như vậy?

Kiều Vi kiểm tra ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ từng dạy Nghiêm Tương đếm từ một đến mười nhưng chỉ có thế, không có gì hơn, dù sao cậu bé còn nhỏ.

Cậu bé đang tuổi vào nhà trẻ, nội dung học tập chủ yếu của bọn trẻ là mặc quần áo, cài nút, tự mình c.ởi quần đi tiểu, kéo quần lên.

Nhưng cô luôn cảm thấy Nghiêm Tương… Không chỉ biết chừng này.

Trong khu đại viện còn có một nhà trẻ và lớp mẫu giáo để chăm sóc trẻ em.

Thậm chí có thể đưa đứa bé mấy tháng tuổi qua đó.

Đây là việc nội bộ cho nên cô giáo là người nhà quân nhân ở khu đại viện này, sẵn tiện giải quyết việc làm của người nhà quân nhân. Bởi vì có nhiều người thân cán bộ chuyển đến nên thậm chí từng có một lần xuất hiện việc số lượng ‘Thầy cô’ còn nhiều hơn trẻ em.

Loading...