Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-02-19 21:04:29
Lượt xem: 30

Nếu viết về chế tạo TV cũng không có gì đặc biệt, còn về chế tạo b.o.m nguyên tử thì liên quan đến vấn đề chính trị nên không có diễn đàn internet nào dám viết về chủ đề này.

Đặc điểm của những đứa trẻ thiên tài không thể thể hiện rõ nên cũng không trách Lâm Tịch Tịch được.

Chẳng qua Lâm Tịch Tịch chỉ là một người phụ nữ trung niên có trình độ tiểu học và làm nội trợ.

Sở trường của cô ta là nấu nướng và làm việc nhà, khi người thân của Nghiêm Lỗi ở quê đến thăm, cô ta có thể tự mình nấu bảy, tám món để tiếp đãi những người này đến mức họ hết lời khen ngợi, lúc về quê thì danh tiếng hiền lành, tốt bụng của cô ta đã vang xa.

Có lẽ cô ta cũng không phát hiện ra Nghiêm Tương là một đứa trẻ thiên tài.

Bởi vì những năm chín mươi không có khái niệm đứa trẻ thiên tài.

Cô ta lo cơm ăn áo mặc cho Nghiêm Tương, chưa bao giờ đánh mắng cậu bé.

Trong nguyên tác, khi Nghiêm Tương lớn lên, học hai năm tiểu học nhưng về sau trường học quá loạn nên Nghiêm Lỗi không cho cậu bé đi học nữa.

Anh nhờ người mua sách cho cậu bé ở nhà tự học.

Mỗi ngày Nghiêm Tương đều ở trong phòng đọc sách.

Lâm Tịch Tịch còn quở trách Nghiêm Lỗi bắt ép đứa trẻ đọc sách khiến cậu bé mệt mỏi.

Thực chất thanh niên trí thức đi lên núi hay xuống làng là học sinh trung học.

Nghiêm Tương chưa đủ tuổi để lên núi hay xuống làng, đến khi khôi phục kỳ thi đại học thì chắc cậu bé cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi.

Giai đoạn thơ ấu và niên thiếu của cậu bé là giai đoạn quan trọng để học ở trường, nhưng vì lý do lịch sử đặc biệt nên không thể tiếp thu hệ thống giáo dục.

Nghĩ vậy, cũng không thể trách Lâm Tịch Tịch được.

Quả thật những đứa trẻ thiên tài ở thời đại này không thể bật lên được.

Hiện tại Kiều Vi có đôi chỗ nghi ngờ, có phải từ đầu tác giả muốn viết thêm về yếu tố đứa trẻ thiên tài nhưng phát hiện yếu tố đó không dễ phát triển trong truyện điền văn, nên đành gác qua một bên.

Cô thấy suy đoán lần này đã gần đúng với sự thật rồi.

Bây giờ cô đã có được em bé thiên tài này, nên làm gì đây?

Kiều Vi nhìn bên ngoài cửa sổ thì thấy em bé thiên tài đang ngồi xổm đào đất trong sân, cô cắn ngón tay suy nghĩ một lúc lâu.

Thời đại đặc biệt, ai da, thời đại đặc biệt.

Lúc này cô mới hiểu tại sao tác giả lại gạt bỏ yếu tố đứa trẻ thiên tài qua một bên mà viết những chuyện nhàn rỗi như thế này.

Thật bất lực.

Thật nực cười, ban đầu cô còn định dạy cho con mình bốn, năm chữ mỗi ngày.

Kiều Vi vò mấy tờ giấy, đứng lên vặn hông.

Một người đã trải qua sinh lão bệnh tử thì có thể nhìn mọi việc vô cùng rõ ràng, lợi ích là gặp phải chuyện gì cũng không lo nghĩ nữa.

Hoặc có thể nói, giống như Phật giáo vậy.

Đứa trẻ thiên tài thì đứa trẻ thiên tài, cô chỉ cần cố gắng dạy dỗ là được.

Trước khi hệ thống giáo dục của quốc gia khôi phục lại bình thường, cô sẽ cố gắng dạy cho cậu bé nhiều nhất có thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-108.html.]

Cây cao thì đón gió lớn.

Nhất là ở thời đại đặc biệt như bây giờ, không nên khác người.

Như vậy sẽ dễ gặp nguy hiểm.

Em bé thiên tài thì cũng là đứa trẻ.

Trẻ nhỏ nên có một tuổi thơ hạnh phúc.

Kiều Vi đi tới cửa, chống nạnh hỏi: “Con có cần mẹ giúp không?”

“Không cần ạ, con tự làm được.”

Giọng nói non nớt kiêu ngạo vang lên: “Con là con trai.”

“Ồ, được rồi.”

Hôm nay là thứ ba, Nghiêm Tương ăn cơm trưa xong đi ngủ như thường lệ.

Hôm nay Kiều Vi không ngủ, cô chờ người đến. Quả nhiên, lúc sau đã có người đến gõ cửa.

Sau khi cô mở cửa thì thấy có hai người đàn ông đứng bên ngoài: “Đây có phải là nhà của đoàn trưởng Nghiêm không?”

Phía sau bọn họ là một chiếc xe đẩy bằng phẳng, trên xe còn chất mấy khúc gỗ.

“Phải phải, tôi đang chờ mọi người đây.” Kiều Vi nhiệt tình mở cổng.

Một người đàn ông đi vào trước, nhìn sơ qua tình hình trong sân: “Lắp đặt chỗ nào đây?”

Lại nhìn đến một nơi: “Ồ!”

Trên mặt đất vẽ một vòng tròn, sau khi Kiều Vi ăn cơm trưa xong thì đã khoanh tròn chỗ đặt đồ lại.

Người đàn ông lại đi ra ngoài, hai người đàn ông nhanh chóng khiêng gỗ vào đặt ở chỗ mà Kiều Vi đã chỉ định, sau đó lắp “Máy giặt chạy bằng sức người” mà cô đã mong đợi mấy ngày nay.

Thực tế giống y hệt tranh cô vẽ.

Lắp đặt xong, một người đàn ông lấy tờ giấy nhăn nhúm từ trong túi quần ra: “Cô xem thử có giống vậy không?”

Kiều Vi cầm lấy mở ra xem, chính là bức tranh cô vẽ.

Kiều Vi vui vẻ: “Giống như đúc. Tay nghề của các anh tốt thật.”

Cô chuẩn bị chè đậu xanh mát lạnh và t.h.u.ố.c lá cho các thợ mộc.

Bọn họ vừa uống chè đậu xanh, vừa hỏi: “Nghe đoàn trưởng Nghiêm nói cái này dùng để giặt quần áo à?”

Kiều Vi vui vẻ trả lời: “Đúng rồi!”

Cô nói: “Để tôi thử cho các anh xem.”

TBC

Nhóm thợ mộc cũng tò mò, đợi cô thử.

Kiều Vi đã ngâm một chậu quần áo.

Thời đại này dùng loại chậu lớn để giặt quần áo chứ không phải chậu nhỏ của thế hệ sau.

Quần áo và nước đã đầy, Kiều Vi chỉ có thể kéo xuống dưới giá giặt.

Loading...