Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-02-19 21:04:38
Lượt xem: 46

Sau khi đoàn trưởng Triệu về nhà, chị Dương âm thầm quan sát, càng nhìn càng tin tưởng phán đoán của Kiều Vi.

Lão khờ này nhà chị ta sẽ không nảy sinh tâm tư đó. Đám miệng tiện này đúng là nói linh tinh.

Buổi tối ở trong phòng, chị Dương bình tĩnh nói chuyện này cho đoàn trưởng Triệu.

Đoàn trưởng Triệu còn tức giận hơn chị ta!

Đương nhiên đoàn trưởng Triệu sẽ giận, một cái bô cứt lớn ụp xuống, còn có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp, ai không giận chứ.

Anh ta lập tức chửi bậy, mắng xong hỏi chị Dương rốt cuộc là ai nói láo.

Buổi sáng chị Dương hoảng loạn, không thấy rõ người, nên lúng túng nói: “Không, không thấy rõ.”

Đoàn trưởng Triệu: “…”

Đoàn trưởng Triệu tức đến mức trợn mắt.

“Phải tìm ra hai người này.” Anh ta nói: “Con mẹ nó ai tung tin đồn về ông đây. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc.”

Chị Dương vội vàng gật đầu: “Đúng, Tiểu Kiều cũng nói vậy.”

“…” Đoàn trưởng Triệu: “Kiều Vi? Sao cô ấy lại biết?”

Chị Dương: “… Em nói cho cô ấy.”

Đoàn trưởng Triệu lườm chị ta.

Chị Dương thẹn quá nên giận: “Lúc đó em hoảng hốt, trong nhà lại toàn là trẻ con, dù sao em cũng phải tìm một người để tâm sự chứ.”

“Được được được, em đừng nói nữa.” Đoàn trưởng Triệu bất đắc dĩ: “Đi, đi tìm Tiểu Nghiêm.”

Vốn không phải chuyện tốt, càng ít người biết càng tốt. Chị ta còn rêu rao nói cho vợ của Nghiêm Lỗi biết.

Haizz.

Hai vợ chồng gõ cửa nhà họ Nghiêm, người mở cửa là Kiều Vi: “Đều tới sao.”

Cô vội vàng mời hai vợ chồng vào: “Nghiêm Lỗi, anh Triệu và chị dâu đến.”

Nghiêm Lỗi ở bên trong đáp lời.

Đoàn trưởng Triệu đang định nói chuyện, vừa ngước mắt lên thấy Nghiêm Lỗi đang rửa chén.

TBC

Đoàn trưởng Triệu: “…”

Rửa chén thì rửa chén đi, anh còn cười rất tươi. Rửa chén mà vui thế làm gì?

Đúng lúc Nghiêm Lỗi đã rửa xong, lau khô tay rồi đi tới nghênh đón: “Thế trận lớn vậy? Có chuyện gì à?”

Gác chuyện rửa chén sang một bên, đoàn trưởng Triệu đi thẳng vào vấn đề: “Chính là chuyện hôm nay chị dâu cậu đã nói với Tiểu Kiều?”

Không ngờ Kiều Vi mỉm cười: “Tôi không nói với anh ấy.”

“Tôi nghĩ đó không phải chuyện gì hay ho. Nếu là giả thì càng không thể lan truyền linh tinh, đặt điều cho sướng miệng, đến lúc bác bỏ tin đồn mới khổ.”

Mấy năm nay đoàn trưởng Triệu không ưa gì Kiều Vi. Đồng đội bao năm của mình cưới phải cô vợ chỉ xinh đẹp nhưng không biết thương người. Đồng đội già mang tâm lý phụ huynh như anh ta chắc chắn không thích Kiều Vi.

Nào biết đến hôm nay mới phát hiện Kiều Vi cũng có ưu điểm.

Anh ta liếc vợ mình: Nhìn miệng của người ta kín chưa kìa.

Đã đến rồi nên anh ta nói cho Nghiêm Lỗi biết luôn.

Nghiêm Lỗi sầm mặt xuống: “Chuyện này không lớn nhưng cũng không nhỏ. Không phải anh đang bình xét bậc lương sao? Vậy không phải là việc nhỏ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-113.html.]

Anh hỏi chị Dương: “Nguyên văn họ nói cái gì?”

Chị Dương ngẫm lại: “… Nói lão Triệu cười với một nữ quân nhân mới tới với cặp kè gì đó.”

“Nữ quân nhân mới tới?”

Nghiêm Lỗi và đoàn trưởng Triệu nhìn nhau.

“Chẳng lẽ là…” Hai người trăm miệng một lời: “Con gái của Sư trưởng?”

“Con bà nó chứ!” Đoàn trưởng Triệu lại chửi bậy: “Không cười tươi thì chẳng lẽ ông đây dám tỏ thái độ với con gái của lãnh đạo sao?”

Quả nhiên là một hiểu lầm, chứ nếu là thật, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của đoàn trưởng Triệu.

Kiều Vi nói: “Anh Triệu đừng tức giận, giờ nổi giận cũng vô ích. Việc đầu tiên là tìm ra kẻ tung tin đồn này, thứ hai là tin đồn này đã lan truyền tới đâu, có bao nhiêu người đã biết và bao nhiêu người tin là thật?”

Điều quan trọng nhất bây giờ là hai chữ “Ảnh hưởng”.

Đây là chuyện liên quan đến sự nghiệp, bốn người đều nghiêm túc.

“Tiểu Kiều nói đúng.” Lần đầu tiên đoàn trưởng Triệu có ấn tượng mới về Kiều Vi. Cảm thấy người có học thức nói chuyện mạch lạc rõ ràng, đầu óc sáng suốt.

“Còn một chuyện nữa, tôi thấy kỳ quái.” Kiều Vi nói.

“Cái gì?” Đoàn trưởng Triệu hỏi.

Kiều Vi hỏi: “Con gái Sư trưởng ẩn danh đến nhập ngũ sao? Vì sao lão Nghiêm biết cô ấy mà người khác lại không biết? Nếu người tung tin đồn có thể nói rõ cô gái được nhắc đến là con gái nhà Sư trưởng, vậy thì sẽ không có ai lan truyền lung tung nữa?”

Giống như Lâm Tịch Tịch, đương nhiên cũng là cô gái trưởng thành, nhưng cô ta là cháu gái ngoại của đoàn trưởng Triệu. Dưới tiền đề không giật dây làm mai cho cô ta và Nghiêm Lỗi, Nghiêm Lỗi nhìn cô ta giống như bậc cha chú nhìn con cháu.

Mọi người cũng sẽ không nghĩ lung tung.

Kẻ nào nghĩ lung tung kẻ đó có ý xấu.

Sắc mặt đoàn trưởng Triệu đột nhiên đen xì, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ khốn kiếp nào! Để ông đây bắt được…”

Kiều Vi nói: “Nhất định phải tìm ra người này, bắt được rồi bảo người đó giải thích tại sao lại tung tin đồn này. Nếu không tìm ra, khi tin đồn lan rộng, anh sẽ phải tự mình giải thích. E rằng đến lúc đó, anh cũng không thể giải thích rõ ràng.”

Chị Dương gật đầu thật mạnh: “Đúng đúng đúng!”

Chị ta nói: “Việc này cứ để tôi! Tôi phải tìm ra kẻ ngậm m.á.u phun người, tâm địa xấu xa này.”

Kiều Vi nói: “Bắt được thì để cô ta nói rõ ràng với mọi người và xin lỗi anh chị. Nhưng chuyện này có gây ảnh hưởng gì đến quân đội không? Có phải làm gì đó không?”

Cô nói xong, nhìn sang Nghiêm Lỗi.

Bởi vì cô nói năng rành mạch nên Nghiêm Lỗi không xen vào. Hiện giờ cô nhìn sang đây, ánh mắt sáng ngời như đang mong đợi.

Cô đang chờ mong điều gì?

“Không thể cứ bỏ qua như vậy được. Bên cạnh có đồng đội đ.â.m sau lưng như vậy, ai có thể yên tâm được.” Nghiêm Lỗi nói: “Chuyện này, đầu tiên tìm ra người, sau đó dẫn tới trước mặt Sư trưởng Phan.”

Nghiêm Lỗi nói xong, ánh mắt lại chạm vào mắt Kiều Vi, nhìn thấy ý cười trong mắt cô.

Một người biết rõ tương lai, cảm thấy chuyện này phải xử lý sạch sẽ, tránh để người ta bắt được thóp ở thời kỳ đặc thù mà sau này không thể giải thích rõ ràng.

Một người thì luôn theo phong cách nam chính, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta sẽ xử người.

Hai vợ chồng lại tâm ý tương thông.

Hai vợ chồng đoàn trưởng Triệu và chị Dương lại hơi do dự: “Phải làm ầm đến chỗ Sư trưởng Phan sao?”

Kiều Vi và Nghiêm Lỗi lại liếc nhìn nhau.

Nghiêm Lỗi đưa mắt ra hiệu cho cô.

Em nói đi, nhiều một chút.

Loading...