Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-02-15 09:16:55
Lượt xem: 86

“Coi như từ hôm nay trở đi, em là một người lạ mà anh chưa từng quen biết được không?”

“Chúng ta bắt đầu làm quen lại từ đầu, được không?”

Nghiêm Lỗi cảm thấy người phụ nữ trước mặt có vẻ thật sự đã thay đổi.

Cô như đang mở một cánh cửa cho anh mà trong cuộc hôn nhân mấy năm qua, cô vẫn luôn đóng chặt cánh cửa đó.

Ánh mắt Kiều Vi trong veo sáng ngời, chờ đợi câu trả lời của anh. Nghiêm Lỗi đã quen với việc đối xử lạnh nhạt của cô, có chút không quen với ánh mắt đầy mong đợi này của cô.

Anh đưa tay cầm điếu thuốc trên bệ cửa sổ của vách ngăn, cúi đầu ngậm một điếu.

Động tác này rất dứt khoát, rất đàn ông.

Nhưng anh chưa kịp chạm đến hộp diêm, Kiều Vi đã bước tới, rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng anh ra: “Đừng hút thuốc trong phòng ngủ.”

Nghiêm Lỗi ngẩn ra.

Cô cầm hộp t.h.u.ố.c lá trên tay anh, nhét điếu thuốc vào lại: “Điều đầu tiên em nói với anh, nghe cho kỹ, đừng hút thuốc trong phòng ngủ. Giới hạn thấp nhất mà em chấp nhận là phòng khách, tất nhiên tốt nhất là ra ngoài hút thuốc. Trong phòng ngủ tuyệt đối không được, quần áo bị ám mùi t.h.u.ố.c lá phải giặt thật kỹ mới giặt sạch được.”

Cô ngẩng đầu lên: “Đồng chí Nghiêm, anh làm được không?”

Cô hơi hếch cằm, khuôn mặt đã không còn vẻ tái nhợt mệt mỏi của ban ngày, mà trở nên trắng hồng, đôi môi cũng đỏ mọng.

Nghiêm Lỗi đột nhiên cảm thấy phụ nữ mặc áo sơ mi của đàn ông là một chuyện vừa tinh tế lại kỳ diệu, như có thứ gì đó cào vào trái tim, khiến người ta rục rịch.

TBC

Cảm giác này chỉ có trong thời gian mới cưới.

Sau đó, trở thành ao tù đọng nước.

Lúc này, giọng nói của Nghiêm Tương vang lên: “Mẹ ơi”

“Ơi…” Kiều Vi đáp lại qua cửa: “Con chờ một chút”

Nghiêm Lỗi nhân cơ hội lấy lại điếu thuốc từ tay Kiều Vi, trầm ngâm một lúc, đồng ý với cô: “Chuyện công việc, anh sẽ nghĩ cách.”

Kiều Vi vui vẻ: “Vậy giao cho anh.”

Cô cong mắt cười, nụ cười này mới phù hợp với tuổi của cô, cô mới chỉ hai mươi hai tuổi mà thôi.

Trước đây suốt ngày mặt ủ mày chau, uể oải, khiến người ta quên mất cô nhỏ hơn anh bốn năm tuổi, còn trẻ như vậy.

Nghiêm Tương lại gọi một tiếng ở bên ngoài, Kiều Vi mở cửa chuẩn bị đi ra, Nghiêm Lỗi gọi cô lại, cô quay đầu nhìn anh.

Nghiêm Lỗi nói: “Có hai chuyện, một tin tốt, một tin xấu.”

“Tin tốt trước.” Kiều Vi nói, cô không thích nghe tin xấu trước.

Nghiêm Lỗi nói: “Trên có thông báo, sẽ sáp nhập thị trấn vào huyện. Sau này sẽ hợp nhất thành một.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-19.html.]

Kiều Vi nghe tin này, điều đầu tiên nghĩ đến là: “Như vậy chắc sẽ tăng cường xây dựng cơ sở hạ tầng, có tin tức nào có lợi trực tiếp cho chúng ta không?”

Nghiêm Lỗi không ngờ cô lại nghĩ đến điều này, anh nói: “Nghe nói sẽ mở cửa hàng bách hóa.”

Kiều Vi là người thành phố, từ thành phố về thị trấn đối với cô mà nói là một sự tụt hạng lớn, đúng là thị trấn không thể so sánh với thành phố về mọi mặt. Cô không ưa thứ gì ở thị trấn này.

Thị trấn chỉ có hợp tác xã cung tiêu, còn cửa hàng bách hóa thì phải lên huyện mới có, thành phố và tỉnh mới có các tòa bách hóa. Thị trấn giống như nông thôn, chủng loại và mẫu mã hàng hóa kém xa cửa hàng bách hóa, cao ốc bách hóa. Luôn chạy theo mốt của tỉnh và thành phố lớn, nhưng mãi không đuổi kịp.

Nguyên chủ muốn mua quần áo thì phải đến tận cao ốc bách hóa của thành phố để mua.

Nghiêm Lỗi lại nói: “Có thể sẽ thông nước máy.”

Vì lấy anh, vợ anh theo anh từ thành phố về thị trấn, từ dùng nước máy chuyển sang dùng nước ao, cô hoàn toàn không uống được, sẽ nôn ra. Bãi sông lại xa, cô cũng không thể xách nổi thùng nước. May mà bộ đội có công cụ, các chiến hữu cho mượn để đào giếng nước trong sân nhà. Anh cũng đào một cái mới giải quyết được vấn đề nước uống.

Nhưng cô vẫn không thích cuộc sống ở thị trấn, luôn muốn quay về thành phố.

Nghiêm Lỗi cảm thấy việc vợ anh bỏ đi, đàn ông chỉ là một trong những nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa là cô thực sự chán ghét nơi này. Nếu sau này sát nhập vào huyện mà cơ sở hạ tầng có thể theo kịp, có lẽ cô sẽ không muốn rời đi nữa.

Nghe tin này, đương nhiên Kiều Vi rất vui.

Trên lý thuyết, nâng cấp hành chính sẽ thúc đẩy cơ sở hạ tầng và phát triển kinh tế. Thời buổi này đừng nói đến kinh tế hay không, nhưng chắc chắn sẽ thúc đẩy xây dựng cơ sở hạ tầng.

Cho dù là sửa đường hay xây nhà, xây nhà vệ sinh là chuyện tốt.

Hôm nay cô đã đi vệ sinh rồi. Ưu điểm của nhà riêng ở nông thôn là không cần phải ra ngoài đi vệ sinh công cộng như người dân trong ngõ hẻm trên phim truyền hình, một góc trong sân có một ngôi nhà nhỏ thấp có mái che, đó là một hố xí.

Mặc dù là hố xí, nhưng cũng tốt hơn là đi vệ sinh công cộng. Nhà vệ sinh công cộng cũng là hố xí, còn phải vừa đi vệ sinh vừa giao lưu với mọi người. Một dãy hố, không có vách ngăn.

“Vậy tin xấu là gì?” Kiều Vi vịn cửa hỏi.

Nghiêm Lỗi dừng lại một chút mới nói: “Có tin tức… có lẽ sau này đại học sẽ không tuyển sinh nữa.”

Anh biết vợ mình vẫn luôn mong mỏi được học đại học. Anh nói tin này với cô, không biết cô có cảm thấy ước mơ tan vỡ không.

Với tính cách và trạng thái tinh thần trước đây của cô, anh cảm thấy đây là một đả kích rất lớn.

Ai ngờ Kiều Vi chỉ hơi ngẩn ra, rồi ồ một tiếng: “Thế à…”

Cô biết sơ sơ về những sự kiện lịch sử này, chỉ không rõ năm tháng và sự kiện cụ thể, nhưng vẫn nắm được diễn biến chung.

Cô suy nghĩ một lúc nói: “Sau này có chuyện gì liên quan đến chính sách, tốt nhất anh nói cho em biết kịp thời.”

Nghiêm Lỗi có vẻ hơi gia trưởng cổ hủ, Kiều Vi sợ anh không để tâm đến lời cô, nên bổ sung thêm một câu: “Chính sách luôn thay đổi, anh nói cho em biết kịp thời, em hiểu biết thêm được chút nào hay chút ấy, có thể tránh được việc nói sai làm sai, gây ảnh hưởng không tốt đến anh.”

Chỉ vài năm nữa thôi, đừng nói là làm sai, ngay cả nói sai cũng rất nghiêm trọng.

Ánh mắt Nghiêm Lỗi sâu thẳm.

Bên ngoài Nghiêm Tương lại gọi: “Mẹ ơi”

“Mẹ đến ngay, đến ngay!” Kiều Vi đẩy cửa đi ra ngoài.

Loading...