Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-02-15 09:19:58
Lượt xem: 89

Người bán hàng cười lấy một miếng nhỏ đường đỏ đặt ở trên quầy ra nhét vào trong miệng Nghiêm Tương. Nghiêm Tương và Kiều Vi vui vẻ trở về nhà.

Về đến nhà, Kiều Vi đặt rau nhà mình xuống, lấy hai miếng thịt từ trong giỏ ra. Khi mua đã nhờ người bán thịt cắt một d.a.o chia làm hai miếng. Một miếng khá mỡ, một miếng hơi nạc.

Kiều Vi nhớ hình như thời đại này cho rằng thịt mỡ tốt hơn thịt nạc, cô không chắc chắn lắm, nên hỏi Nghiêm Tương: “Thịt mỡ ngon hay thịt nạc ngon.”

Nghiêm Tương không do dự đáp: “Thịt mỡ ngon, thịt mỡ thơm.”

Lại vừa lắc đầu: “Không có ai thích mua thịt nạc.”

Kiều Vi nói: “Được, vậy chúng ta đưa miếng thịt mỡ này cho bác Triệu dì Dương, cảm ơn bọn họ chăm sóc Tương Tương.”

Nghiêm Tương gật đầu: “Vâng vâng!”

Kiều Vi cầm thịt và đường đỏ, lại mang theo Nghiêm Tương ra ngoài.

Nhà đoàn trưởng Triệu cách không xa, vài bước chân là đến.

Cổng nhà rộng mở, Kiều Vi không đi thẳng vào, đứng ở ngoài cổng gọi: “Có ai ở nhà không?”

Có người đáp lời, từ trong nhà đi ra. Người này chừng ba mươi tuổi, búi tóc sau đầu, thân hình gầy yếu, sắc mặt vàng vọt.

TBC

Nhìn dáng vẻ có thể thấy được là đến từ nông thôn.

Không có gì ngạc nhiên, Nghiêm Lỗi và rất nhiều đồng đội của anh có xuất thân nông dân khổ cực. Dựa vào tâm huyết và tấm lòng phục vụ đất nước, mới liều ra cấp bậc ngày hôm nay.

Đãi ngộ của bộ đội tốt hơn đãi ngộ của công nhân, cũng là bởi vì quốc gia có một tư tưởng chỉ đạo “Đổ m.á.u càng nặng hơn đổ mồ hôi”.

Rất nhiều người đời sau chỉ biết là chiến tranh Triều Tiên, lại không biết thật ra sau khi dựng nước, bởi vì chính trị nên đất nước luôn có trận đánh lớn nhỏ.

Giống như câu nói ở trên mạng kia, đâu có năm tháng tĩnh lặng gì, là người khác gánh vác trọng trách đi trước thay bạn.

“Chị dâu.” Kiều Vi ngọt ngào gọi, mang theo Nghiêm Tương sải bước vào trong sân.

Nghiêm Tương vô cùng lễ phép: “Dì Dương.”

“Ừm.” Chị Dương dùng tạp dề lau tay đáp: “Tiểu Kiều về rồi à. Hai mẹ con ăn sáng chưa? Tôi nấu mì sợi cho hai mẹ con nhé?”

“Không cần, không cần, mẹ con tôi ăn rồi.” Kiều Vi nói.

Giọng Nghiêm Tương vang dội nói: “Dì Dương, mẹ con cháu đi đại viện ăn hoành thánh.”

“Ăn hoành thánh à.” Chị Dương cười nhìn Kiều Vi.

Cái nhìn này khiến Kiều Vi không hiểu lắm.

Cũng không thể hỏi chị liếc mắt vậy là có ý gì, cô buông bỏ nghi ngờ trong lòng trước, tiến lên đưa thịt và đường đỏ cho chị Dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-23.html.]

“Cái gì vậy?” Chị Dương hỏi.

“Đó là đường đỏ.” Kiều Vi nói: “Tôi gặp xui xẻo, bị bệnh khi ở tỉnh, sốt đến mơ hồ, cũng chưa kịp mua gì đã tay không trở về. Đường này vừa mua ở cung tiêu xã, lấy cho mấy đứa bé uống.”

Chị Dương đẩy ra: “Cô làm vậy là sao?”

Kiều Vi nói: “Tôi không ở nhà, Nghiêm Tương phải làm phiền chị dâu mấy ngày, tôi mua chút đồ thay tấm lòng, chị dâu đừng ghét bỏ.”

Ngoài miệng chị Dương nói “Sao lại khách sáo vậy”, nhưng tay đẩy lại không dùng sức nữa. Kiều Vi dúi vào tay chị ta.

Chị Dương trách cô: “Cô nhìn cô kìa, còn khách sáo gì với nhà chúng tôi chứ.”

Thu tạ lễ xong, chị ta túm chặt lấy Kiều Vi: “Uống ngụm nước.”

Kiều Vi tiện thể ở lại, đi theo chị ta đến bàn nhỏ dưới mái hiên ngồi.

Trong nhà của niên đại này lấy đâu ra đồ gì uống, uống chút nước lại là uống nước thật, nước đun sôi.

Kiều Vi nhân cơ hội quan sát sân nhà này. Sân nhà đoàn trưởng Triệu lớn hơn một chút, trong sân trồng chút rau. Nhưng nhà của anh ta lại không giống nhà Kiều Vi lắm, bởi vì nhiều người, sau khi vào ở lại tự xây thêm hai gian. Tự xây bừa nên khiến cho bố cục căn nhà hơi loạn.

Nhưng đất trong sân lại dọn dẹp rất gọn gàng, gieo vài loại rau xanh nhỏ, xanh mướt. Vừa nhìn đã biết người trong nhà là người giỏi nội trợ.

“Người thân thế nào?” Chị Dương quan tâm hỏi.

Niên đại này, giữa hàng xóm gần như không có chuyện riêng tư gì. Còn may nhà nào ở nhà đó, không phải kiểu một viện lớn nhiều nhà ở chung, không đến mức bị người khác nghe lén.

Nhưng các cô các chị kiểu như vậy chắc chắn sẽ hỏi một câu khi gặp mặt, đây là thói quen của họ.

Thật ra quan hệ giữa chị Dương và nguyên chủ không hề tốt. Chị ta là con gái nông thôn, nguyên chủ tự nhận là thành phần trí thức, tuy rằng chồng của hai người hy vọng hai người có thể có mối quan hệ tốt, nhưng hai người này hoàn toàn không có tiếng nói chung.

Nguyên chủ gửi con cho chị ta, chị Dương ngại tình bạn của ông chồng hai nhà, cũng không thể từ chối. Nhưng nói chị ta và nguyên chủ rất thân thì không có.

Nhưng hôm nay Kiều Vi mang theo quà đến đây, giơ tay không đánh mặt người tươi cười. Cô đột nhiên biết lễ nghĩa, dĩ nhiên chị Dương sẽ gần gũi với cô hơn vài phần.

Vì cuộc sống về sau của mình, Kiều Vi nhất định phải chùi đ.í.t cho nguyên chủ Kiều Vi Vi, xóa bỏ chuyện cô ấy bỏ trốn. Cô lại lấy chuyện đã dùng để lừa tài xế Trương ra.

Chị Dương thẳng thắt lưng lên, tức giận đến vỗ bàn: “Còn dám ghét bỏ chúng ta!”

Kiều Vi nói: “Đó là do tôi chưa kịp nói với người ta tôi là gia đình quân nhân. Chủ yếu là bọn họ cũng không hỏi.”

Người then chốt trong chuyện này chính là chị Dương, chỉ cần lừa được chị ta, chuyện này xem như bỏ qua.

Kiều Vi có thể thay thế Kiều Vi Vi, bắt đầu cuộc sống mới.

Chị Dương đến từ nông thôn, nhìn từ vẻ bề ngoài chính là dân quê, vào thành phố vài lần cũng bị người trong thành phố khinh thường, rất đồng cảm trong chuyện này. Quả nhiên chị ta bị lừa, đùng đùng tức giận, lời nói ra là tiếng địa phương quê nhà.

“Đừng tức giận, đừng tức giận. Sau này không lui tới nữa là được, vốn chỉ là họ hàng xa thôi.” Kiều Vi nhìn ngó xung quanh: “Tiểu Lâm nhà chị đâu?”

Loading...