Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-02-15 09:20:50
Lượt xem: 84

Sau này nhà cậu là gia đình cán bộ nên cuộc sống cũng không tồi. Nhưng, nhưng, không thể so sánh được với người đó.

Người ta là nhà lãnh đạo lớn, nhân vật sẽ xuất hiện trên bản tin.

Lâm Tịch Tịch nghĩ đến năm đó, khi đọc được thư của cậu mình nói anh muốn mang con tái giá, lại xuất thân từ nông thôn, cô ta cảm thấy không vui, bĩu môi lập tức từ chối, trong lòng cảm thấy hối hận muốn chết.

Cuộc sống giàu có phú quý đã bị bỏ lỡ như vậy.

Không, không, cô ta trọng sinh, điều đó có nghĩa là ông trời cũng cảm thấy sự giàu sang phú quý kia lẽ ra phải là của cô ta. Đúng không? Nếu không thì tại sao lại để cô ta trọng sinh?

Lâm Tịch Tịch biết cậu cô ta đang giúp cô ta tìm đối tượng kết hôn.

Nhưng hầu hết những người có địa vị cao đều đã lập gia đình. Còn những người trẻ tuổi chưa lập gia đình, lại không nghe nói nhà lãnh đạo tương lai nào xuất thân từ cùng quân khu với cậu cô ta.

Có lẽ những người đó đã không vượt qua được những năm tháng đó, hoặc có thể họ cũng tầm thường và bất tài như chồng cô ta. Trong nhà máy của chồng cô ta cũng có những sĩ quan chuyển nghề về làm, tuy đang làm quản lý nhưng cũng bị sa thải.

Vô nghĩa, không có ai khác!

Chỉ có Nghiêm Lỗi mới có thể đảm bảo sự giàu sang phú quý mà cô ta mong muốn.

Thật ra Lâm Tịch Tịch đang hoang mang một điều.

Ví dụ như cô ta, trở về từ những năm chín mươi, c.h.ế.t rồi trọng sinh.

Nếu Kiều Vi kia cũng c.h.ế.t rồi trọng sinh, vậy cô trở về từ khi nào?

Theo những gì cô ta biết, Kiều Vi đã c.h.ế.t trong chuyến đi lên tỉnh lần này, chẳng lẽ cô c.h.ế.t rồi lập tức trọng sinh sao?

Nếu đúng như vậy thì tự tin của Lâm Tịch Tịch lại được xây dựng lần nữa.

Cô ta là người đến từ những năm chín mươi, kiến thức đã vượt xa thời đại này. Người trí thức gì chứ, Kiều Vi cùng lắm chỉ là một người có học vấn cấp ba mà thôi. Sao có thể so sánh với kiến thức vài thập niên của cô ta.

Mặc dù “kiến thức vài thập niên” của Lâm Tịch Tịch cũng chỉ là làm vợ một công nhân ở thành phố hạng ba nửa cuộc đời, nhưng điều đó không ngăn cản Lâm Tịch Tịch sinh ra tự tin mãnh liệt và cảm giác ưu việt.

Điều quan trọng nhất là cô ta nắm giữ nhược điểm của Kiều Vi.

Đến thăm họ hàng ở tỉnh cái gì chứ, vợ đầu của Nghiêm Lỗi… Rõ ràng đã bỏ trốn cùng ai đó!

Kiều Vi dắt Nghiêm Tương về nhà, đến phòng Nghiêm Tương trước.

Cô mở tủ quần áo lục lọi trong hộp, sau đó quay đầu hỏi Nghiêm Tương: “Con không có quần áo vá sao?”

“Không có.”

“Quần áo của con không bị rách sao?”

“Quần áo rách đều đem cho người khác rồi.”

Kiều Vi hỏi: “Đã có ai nói con giống tiểu thiếu gia chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-28.html.]

Nghiêm Tương gật đầu: “Có.”

Kiều Vi bỗng nhiên căng thẳng, nhưng hỏi ra mới biết hóa ra chỉ là mấy đứa trẻ con mà thôi. Lúc chơi cùng nhau, chúng gọi Nghiêm Tương là tiểu thiếu gia.

Kiều Vi thả lỏng, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Quần áo của Quân Quân có miếng vá, quần áo của người khác cũng bị vá sao?”

Nghiêm Tương ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Có vá, có không.”

Kiều Vi hỏi: “Quần áo trên người bọn trẻ trong đại viện bên kia có vá không?”

TBC

“Đại viện thì ít, trấn trên thì nhiều.” Nghiêm Tương nói.

Câu trả lời này bộc lộ tính tổ chức và khả năng quan sát mạnh mẽ hơn một đứa trẻ ba bốn tuổi bình thường nhiều. Nhưng Kiều Vi không có kinh nghiệm nuôi dạy con cái nên không phát hiện ra.

Cô nghĩ tất cả trẻ con đều thông minh như vậy.

Kiều Vi cảm thấy mình có hơi sợ bóng sợ gió.

Nếu nói hiểu biết thì cô có biết về thời đại này, hiểu rõ những xu hướng lớn và mức độ nghiêm trọng của chúng. Nói không hiểu biết thì cũng đúng là không hiểu biết, cô không biết chính xác những sự kiện quan trọng cụ thể xảy ra vào năm nào.

Hơn nữa, đây là thế giới trong sách, còn phải cân nhắc những sai xót do trình độ tác giả chưa đủ, lịch sử không rõ ràng và suy nghĩ cá nhân.

Nhưng sau đó cô lại nghĩ, Nghiêm Tương là con trai của Nghiêm Lỗi, Nghiêm Lỗi là nam chính, cô đột nhiên cảm thấy mình không cần phải lo lắng.

Dưới ánh hào quang của nam chính, còn sợ cái gì.

Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng lại nghĩ đến việc vừa rồi chị Dương không cho Quân Quân chơi với Nghiêm Tương. Quả nhiên, ngày hôm qua khi cô trở về đã thấy Nghiêm Tương ở nhà chơi một mình.

Theo quan điểm của Kiều Vi, trong thời đại và môi trường nhà ở một tầng, không phải những đứa trẻ này nên kết bè kết đội chơi cùng nhau sao?

Cô hỏi Nghiêm Tương: “Con có thường chơi với đám Quân Quân không?”

Nghiêm Tương lại lắc đầu: “Không, con không chơi với bọn họ.”

Kiều Vi cảm thấy có lẽ là nguyên chủ Kiều Vi Vi không hòa đồng với các gia đình quân nhân khác, dẫn đến việc Nghiêm Tương cũng bị cô lập, giống như những gì đã xảy ra ở nhà của đoàn trưởng Triệu vừa rồi.

Những bà mẹ đó không cho con mình chơi với Nghiêm Tương.

Ở thế hệ sau, Kiều Vi cũng xem được tin tức kể một đứa trẻ mặc chiếc váy trị giá vài nghìn tệ đến trường mẫu giáo, khi bị xé rách thì gọi bố mẹ đối phương bồi thường mấy nghìn tệ. Kết quả là đứa trẻ ở trường đã bị cô lập… Ai dám cho con mình chơi với đứa trẻ này, không cẩn thận làm hỏng quần áo của người ta sẽ phải bồi thường hàng ngàn tệ.

Điều này không phải không có lý. Nếu Kiều Vi là bố mẹ của “những đứa trẻ khác”, cô sẽ không cho con mình chơi với những đứa trẻ mặc đồ xa xỉ. Vì vậy cô hoàn toàn không trách chị Dương.

Nhưng bây giờ Kiều Vi đã là mẹ của Nghiêm Tương, thấy Nghiêm Tương bị cô lập, làm sao cô có thể vui vẻ được.

Cô quyết định: “Lát nữa mẹ sẽ tìm cho con hai bộ quần áo phù hợp, để con chơi với bọn họ.”

Đang băn khoăn không biết trẻ con có thể hiểu chuyện này hay không, nào biết Nghiêm Tương lại lắc đầu: “Con không thích chơi cùng bọn họ.”

Kiều Vi: “?”

Loading...