Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-02-15 09:21:05
Lượt xem: 58

Khuôm mặt nhỏ của Nghiêm Tương nghiêm túc: “Bọn họ quá ồn ào, nói cũng không nghe.”

Nghiêm Tương nói xong liền chạy đi uống nước.

Kiều Vi bị bỏ lại: “?”

Trên bàn dưới mái hiên có mấy chiếc chậu và lọ tráng men.

Nghiêm Tương đang ôm một trong số đó để uống.

Kiều Vi lục lại trí nhớ của mình, nhớ ra đây đều là nước sôi để nguội.

Nói đến đây, cô phải cảm ơn nguyên chủ, mặc dù nguyên chủ ở bên ngoài không cho người ta ấn tượng tốt, hơn nữa quan hệ hôn nhân với nam chính cũng tệ. Nhưng ít nhất cô ấy cũng đã khiến nam chính bỏ được nhiều thói quen xấu.

Ví dụ như uống nước lã, không rửa chân, chép miệng và khạc nhổ bừa bãi.

Ấn tượng của Kiều Vi về Nghiêm Lỗi ngày hôm qua có thể nói là khá tốt, đó là bởi vì người đàn ông này đã được nguyên chủ nỗ lực cải tạo rất nhiều. Nghĩ đến Nghiêm Lỗi trong nguyên tác có thể cưới trước yêu sau với Lâm Tịch Tịch, cũng phải cảm ơn nguyên chủ.

Người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát.

Những người khác chỉ thấy Kiều Vi Vi là một người quái gở, cao ngạo, không thể yêu thương được, nhưng họ không nhìn thấy vấn đề chú trọng vệ sinh cũng như theo đuổi mức sống và nhu cầu tinh thần của cô ấy.

Vẫn là do sai thời đại.

Nhìn thấy Nghiêm Tương đang chơi một mình dưới bóng râm chỗ mái hiên, Kiều Vi đi vào phòng sách.

Hôm nay, sau khi trải nghiệm đến nhà ăn và chợ nông sản, hiểu biết của cô về tiền bạc đã trở nên rõ ràng hơn. Cô mở ngăn kéo lấy hộp sắt ra, đếm số tiền bên trong.

Có hơn một trăm đồng.

Tiền lương của một công nhân bình thường là khoảng ba mươi đồng, có thể nuôi một gia đình bốn hoặc năm người.

Chiếc hộp sắt này được đặt trong ngăn kéo, là dùng cho sinh hoạt hàng ngày trong nhà, thuộc số tiền mà Kiều Vi có thể sắp xếp.

TBC

Hơn một trăm đồng, thực sự là một số tiền rất lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-29.html.]

Kiều Vi suy nghĩ một chút, đứng dậy đi vào phòng ngủ, bước lên ghế đẩu, mò mẫm trên đỉnh tủ, quả nhiên tìm được một chiếc hộp sắt. Nhưng chiếc hộp sắt này lại có một mũi khóa, phía trên treo một chiếc khóa sắt nhỏ.

Kiều Vi lắc nó rồi đặt trở lại.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, chiếc hộp trong ngăn kéo là để dùng cho sinh hoạt hàng ngày trong gia đình, chiếc hộp giấu trên nóc tủ quần áo là tiền tiết kiệm cho gia đình.

Nhưng nguyên chủ không biết trong nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm, mỗi tháng Nghiêm Lỗi đều đưa cho nguyên chủ năm mươi đồng chi tiêu trong nhà, nếu không đủ dùng có thể xin thêm. Nhưng lúc nào cũng đủ, thậm chí là rất dư dả.

Một chiếc váy có giá sáu, bảy, tám đồng, cô ấy nói mua thì mua. Trong tủ quần áo còn có vài cái.

Cuộc sống của nguyên chủ không thiếu tiền và tem phiếu, quan hệ với Nghiêm Lỗi lại không tốt nên chưa bao giờ hỏi về tiền tiết kiệm của gia đình.

Đừng trách Kiều Vi keo kiệt, hiện giờ cô rất muốn tìm hiểu vấn đề tiền bạc.

Cô đã trải qua những ngày cuối đời trong phòng bệnh và nhìn thấy quá nhiều hiện thực trên đời. Chưa kể bố cô sợ cô tìm ông ta để xin tiền chữa bệnh, trực tiếp cho cô vào danh sách đen. Người bạn trai cũng lùi bước khi phải đối mặt với chi phí điều trị khổng lồ.

Con người phải sống thực tế. Kiều Vi muốn có cảm giác an toàn, thứ nhất cô muốn một công việc có thể kiếm tiền, thứ hai cô muốn tìm hiểu tình hình tài chính của gia đình mình.

Còn việc liệu Nghiêm Lỗi và cô có thể phát triển tình cảm hay không chỉ là thứ yếu. Kiều Vi đã theo dõi cuộc hôn nhân của bố mẹ cô cả đời, cô không hề có ảo tưởng về hôn nhân như những cô gái trẻ.

Sau khi thu tiền và tem phiếu, Kiều Vi thu dọn nhà cửa và quét tước lau chùi.

Lâu rồi cô không làm công việc dọn dẹp, trong phòng bệnh, không gian duy nhất thuộc về cô chỉ có một chiếc giường và một chiếc tủ đầu giường. Một số bệnh nhân chung phòng hoặc người nhà còn không hài lòng với việc cô kéo rèm vì cảm thấy nó ảnh hưởng đến độ thông thoáng của phòng bệnh.

Bây giờ đây là nhà của cô, cô phải trân trọng nó.

Sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ, phòng làm việc và phòng khách, cô bước vào phòng ngủ của Nghiêm Tương, phát hiện phòng của Nghiêm Tương lại ngăn nắp đến không ngờ.

Vào mùa hè, giường đất được trải chiếu trúc và phủ chăn hơi mỏng lên trên. Chiếc chăn phủ giường đã được gấp lại. Tuy các góc không được ngay ngắn cho lắm, nhưng đó là do Nghiêm Tương còn nhỏ không có lực, có thể thấy cậu bé đã cố gắng hết sức.

Kiều Vi đi ra ngoài, thấy Nghiêm Tương vẫn đang chơi trong bóng râm. Đứa trẻ này quá yên tĩnh, yên tĩnh như thể không tồn tại.

Nghe thấy tiếng bước chân, Nghiêm Tương ngẩng đầu mỉm cười với mẹ.

Nụ cười của trẻ con thật trong sáng.

Loading...