Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-02-16 02:26:50
Lượt xem: 73
Khác hoàn toàn với những bé trai được bố mẹ nuông chiều ở đời sau.
Do Kiều Vi xuyên vào nên có cảm giác ưu việt của thời đại. Ở nơi như nhà tắm, cô cho rằng những tình huống mình nghĩ sẽ phát sinh sẽ xảy ra. Thậm chí cô còn muốn dùng những tư tưởng của đời sau để tẩy não những người cổ hủ ở đây.
TBC
Ai ngờ… gừng càng già càng cay.
Nghĩ đến Nghiêm Lỗi cũng là một trong những ông lão ở công viên vào thời đại của cô, có khi còn già hơn. Anh sẽ cột chân mình trên xà đơn, xoay một vòng lại một vòng… Kiều Vi không nén được mỉm cười.
Đương nhiên, với địa vị sau này của Nghiêm Lỗi, có lẽ anh sẽ là ông lão khỏe mạnh ở trong viện dưỡng lão cao cấp, ngắm phong cảnh, trầm tư nhìn bàn cờ.
Có thêm cả nhân viên bảo vệ và hộ sĩ riêng đứng sau lưng.
Nhưng Kiều Vi vẫn không thể ngừng nghĩ về các ông lão ở công viên tập thể dục buổi sáng, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Chị Dương c.ởi quần áo, quay đầu nhìn cô, thắc mắc hỏi: “Cô cười cái gì đấy? Có chuyện gì buồn cười à?”
Chị Dương cứ nằng nặc đòi nghe. Đời sau có nhiều chuyện hài, Kiều Vi lấy đại một chuyện không liên quan đến thời đại và chính trị kể cho chị ta nghe, làm chị Dương cười sằng sặc.
Ở nhà tắm lớn, mọi người đều khỏa thân, không thẹn thùng xấu hổ gì cả.
Lúc chị Dương mới từ quê lên, lần đầu tiên vào nhà tắm lớn kiểu này cũng rất ngại. Nhưng nhà tắm này miễn phí, còn tắm ở nhà thì phải tốn than tốn củi. Vì thế chút ngại ngùng này được khắc phục ngay, ngày nào nhà tắm mở chị Dương cũng dẫn cả nhà đến tắm, chưa từng sót ngày nào.
Đối với chị ta, có nước nóng miễn phí mà không xài chẳng khác nào chịu thiệt, bị người khác chiếm mất toàn bộ món hời.
Không ai lười biếng không đến đây tắm.
Thoáng chốc mọi người đều c.ởi sạch.
Chị Dương khom lưng c.ởi quần áo cho bé Năm, Lâm Tịch Tịch đứng bên cạnh chị ta.
Lâm Tịch Tịch đóng cửa tủ lại, nhìn Kiều Vi từ trên xuống dưới vài lần, bỗng nhiên cô ta kêu lên, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Dì Kiều, bụng dì bị cái gì thế?”
Kinh nghiệm ở phòng bệnh của Kiều Vi khiến cô không hề xấu hổ khi khỏa thân. Cô nghe vậy thì cúi đầu nhìn.
Cơ thể mà cô nhận được này khỏe mạnh hơn cơ thể trước của cô rất nhiều, đời sau thích những người gầy gò thon thả, không được khỏe đẹp. Kiều Vi bị bệnh hành đến mức gầy trơ cả xương nên rất khao khát cơ thể mạnh khỏe thế này.
Cô sờ bụng dưới, bằng phẳng nhưng cũng không săn chắc lắm: “Cái này à?”
Cô nhìn kỹ một hồi, cuối cùng trả lời: “Cái này… là vết rạn da.”
Lâm Tịch Tịch che miệng, lại vờ kinh ngạc nói: “Đáng sợ quá, tôi cứ tưởng là dì có bệnh ngoài da gì chứ. Chồng của dì không chê à?”
Tất nhiên Lâm Tịch Tịch biết vết rạn da là gì. Cô ta đã sinh ba đứa con. Rạn da, viêm tuyến vú, n.g.ự.c chảy xệ, són tiểu, đau lưng và đau gót chân sau khi sinh, cô ta đã trải qua tất cả những thứ đó rồi.
Cô ta cố ý.
Cô ta sống lại, coi việc “kết hôn với Nghiêm Lỗi sau này trở thành quan chức cấp cao” là sứ mệnh của cuộc đời, ai ngờ người vợ lẽ ra đã c.h.ế.t của Nghiêm Lỗi lại vẫn còn sống.
Sao mục tiêu làm giàu của cô ta có thể thực hiện được nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-37.html.]
Cô ta muốn bắt thóp Kiều Vi ngoại tình với người khác, nhưng cô ta không có bằng chứng. Trong lúc tâm trạng của cô ta đang tệ đi thì nhìn thấy thân thể Kiều Vi lúc c.ởi quần áo, nhìn lại cơ thể mình, bỗng tự tin trở lại…
Mình còn trẻ, mình xinh đẹp, mình vẫn còn là thiếu nữ!
Mình còn có tầm nhìn của người đến từ thập niên tám mươi chín mươi nữa, người ở thời đại này không thể sánh bằng được.
Thế là cô ta ưỡn cao bộ ng.ực lên, công kích Kiều Vi trước… miệt thị cơ thể.
Nếu như người cô ta công kích là nguyên chủ Kiều Vi Vi thì chắc sẽ có hiệu quả. Kiều Vi Vi hơi nhạy cảm, hay nhìn thân thương phận.
Nhưng Kiều Vi thì không quan tâm.
Kiều Vi còn chẳng cảm thấy xấu hổ khi khỏa thân trước mặt người khác giới, sao cô lại quan tâm đến mấy vết rạn da nho nhỏ đó chứ.
Cơ thể khỏe mạnh, không có bệnh tật, rạn da chút đã làm sao.
Nhưng cô cảm nhận rất rõ ác ý của Lâm Tịch Tịch… phụ nữ miệt thị cơ thể của phụ nữ và miệt thị tuổi tác thông qua vết rạn da.
Cô cười khẽ: “Đừng sợ, sau này cô cũng sẽ có… À biết đâu còn có rất nhiều nữa đó.”
Cô chỉ nói thật thôi.
Thời đại này không thịnh hành kiểu hôn nhân không sinh con. Hơn nữa, nếu Lâm Tịch Tịch muốn giành được trái tim của Nghiêm Lỗi thì đối với một người vợ hai, còn thứ gì có thể trói chặt người đàn ông bằng việc sinh nhiều con cho anh ta chứ.
Vốn dĩ thể loại truyện mẹ kế thế này rất thích viết nam nữ chính sinh nhiều con cái.
Nhất là sau khi nghĩ về tuổi tác của Nghiêm Tương và Nghiêm Lỗi, cô lại nhận ra tuy Lâm Tịch Tịch c.h.ế.t vào tuổi trung niên, nhưng nếu như cô ta không c.h.ế.t mà sống đến thời của Kiều Vi thì cô ta cũng là một bà già bảy mươi rồi.
Vì thế, mặc dù trước mắt Kiều Vi là một cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống, một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng Kiều Vi có thể nhìn xuyên qua bề ngoài của cô ta, thấy được sự già nua vô vị của cô ta.
Đúng lúc chị Dương đứng lên, vừa đ.ấ.m lưng vừa hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Lâm Tịch Tịch lập tức cao giọng mách: “Mợ ơi, dì Kiều nói bụng con rồi sẽ có vết rạn. Mợ thấy có xấu xí không cơ chứ! Cháu còn chưa tới mười tám tuổi, sao dì Kiều lại nói chuyện này với một cô gái nhỏ chứ!”
Cô ta bắt đầu giả vờ ngây thơ gọi “dì Kiều” liên tục.
Cô ta muốn phá hủy ấn tượng của người khác về Kiều Vi trước.
Trong suy nghĩ của cô ta, nếu như mọi người xung quanh nói xấu cô ta, thì cô ta và người thân nhất định cũng sẽ chịu ảnh hưởng tiêu cực.
Kiều Vi không để ý đáp: “Rồi cũng sẽ có thôi. Cô nhìn mọi người đi, trên bụng ai cũng có mà.”
Người đến đây tắm rửa đều là gia đình quân nhân trong đại viện. Người nhà, chính là chỉ vợ của quân nhân.
Thời đại này có phụ nữ nào kết hôn mà không sinh con đâu, hai ba đứa là bình thường, bốn năm đứa cũng không nhiều. Làm gì có ai không có vết rạn màu rám nắng trên vùng bụng chảy xệ lỏng lẻo chứ.
Ngực còn bị chảy xệ nữa là.
“À, đột nhiên nhớ đến một chuyện cười thôi.” Kiều Vi nói.