Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-02-16 09:27:03
Lượt xem: 90

Trong nhà tắm có rất nhiều tạp âm ồn ào, những người xung quanh không để ý đến những gì bọn họ đang nói, nhưng vì giọng của hai cô ngày càng to nên người bên cạnh cũng nhìn sang.

Kiều Vi nói: “Tôi biết cô còn là thiếu nữ, nhưng thiếu nữ như các cô đừng cậy mình còn trẻ mà chê những phụ nữ đã kết hôn như chúng tôi. Rạn da thì sao, ai đẻ con xong chả có vết rạn trên bụng chứ? Trừ khi cô không sinh con. Tiểu Lâm này, chẳng lẽ sau này kết hôn xong cô không định đẻ con à?”

Kiều Vi nhìn Lâm Tịch Tịch, đợi cô ta trả lời.

Lâm Tịch Tịch nghẹn họng.

Cô ta không thể nói là “không sinh”. Câu trả lời đó không những đi ngược lại với tư tưởng chủ đạo của thời đại này, mà cũng đi ngược lại với quan niệm của chính cô ta.

Trong tiểu thuyết, Lâm Tịch Tịch vẫn sinh con, trói chặt Nghiêm Lỗi.

Giờ bảo cô ta phải trả lời thế nào?

Lúc Lâm Tịch Tịch miệt thị cơ thể của Kiều Vi, thật ra cô cũng chưa tức giận lắm.

Thiếu nữ nhìn như hoa như ngọc này thực chất là một bà cô già, tam quan của cô ta khác Kiều Vi cả một thời đại.

Kiều Vi không thể tranh luận hơn thua với một bà lão tóc bạc trắng trên đường.

TBC

Nhưng Kiều Vi chợt nhớ đến chuyện Lâm Tịch Tịch đã sinh rất nhiều con cho Nghiêm Lỗi, sau này gia đình bọn họ còn rất náo nhiệt nữa.

Mà trong khung cảnh vui vẻ đó, tiểu thuyết tình cờ nhắc đến “Nghiêm Tương lặng lẽ quan sát ở góc phòng”.

Kiều Vi nhớ đến chi tiết này, bỗng nhiên nổi giận… Cô gái vốn dĩ bị bệnh tật và sống c.h.ế.t giày vò thành một người lành tính đột nhiên nóng giận.

Vì thế cô mới phản kích Lâm Tịch Tịch.

Hai vợ chồng đoàn trưởng Triệu còn đang tìm đối tượng kết hôn cho Lâm Tịch Tịch, sao cô ta có thể nói “không định sinh con” được chứ.

Trong nhà tắm, nhà vệ sinh công cộng và nhà ăn đều là những nơi xã giao rất quan trọng của phụ nữ. Nếu hôm nay Lâm Tịch Tịch nói một câu “Tôi không sinh”, thì ngày mai có thể sẽ truyền khắp đại viện thông qua miệng của những người phụ nữ này. Lúc đó còn giới thiệu đối tượng cho cô ta thế nào được, người ta lại chẳng tránh xa ba mét à.

Chị Dương nói đỡ cho Lâm Tịch Tịch: “Đã kết hôn thì tất nhiên phải sinh con rồi, còn phải nói sao.”

“Thì được rồi, cho nên Tiểu Lâm đừng chê bụng phụ nữ đã kết hôn như chúng tôi xấu nữa nhé.” Cô nói: “Chỉ là chưa tới lúc thôi, cứ đợi đi, rồi cô cũng sẽ có ấy mà.”

Những người phụ nữ xung quanh đó đều nghe thấy, trợn mắt nhìn Lâm Tịch Tịch.

Nhưng Lâm Tịch Tịch là người khởi xướng, Kiều Vi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi.

Bởi vì cô nhớ đến Nghiêm Tương trong sách, nên cảm xúc của Kiều Vi bị ảnh hưởng bởi nguyên chủ. Sau khi phòng vệ chính đáng thì cô bắt đầu phản công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-38.html.]

“Mấy cô gái trẻ các cô, tuy là tuổi trẻ lại còn xinh đẹp, nhưng đừng có mở miệng bảo là chồng tôi có chê bụng tôi xấu không. Chẳng lẽ khi phụ nữ mang thai, đứa trẻ là từ trên trời rơi xuống à? Bọn tôi cũng phải có chồng mới có thai được. Bọn tôi mang thai mười tháng, bụng mang dạ chửa căng phình ra, đám đàn ông đã không thể chia sẻ với bọn tôi dù chỉ là một chút. Sao lại chê vết rạn trên bụng chúng tôi chứ? Hơn nữa, nếu như đàn ông đã có vợ mà ghét vợ mình thì yêu ai? Chẳng lẽ yêu một cô gái nhỏ như cô à?”

Lâm Tịch Tịch là hoa khôi trong thôn, vừa trẻ vừa xinh đẹp.

Hơn nữa cô ta còn là nữ chính, có hào quang của nhân vật chính.

Lâm Tịch Tịch là một cô gái nông thôn, nhưng lại nhận được buff “ra nắng không đen”, da dẻ trắng trẻo, chị Dương đứng cạnh cô ta thì chẳng khác gì cục than.

Hơn nữa, lúc ở quê Lâm Tịch Tịch thật sự có làm việc, cô ta lao động chân tay chứ không làm việc nhẹ nhàng gì. Cường độ lao động cao khiến cơ thể của cô ta rất săn chắc, cực kỳ khỏe mạnh.

Thảo nào khi cô ta thấy Kiều Vi bị rạn da thì cảm thấy mình hơn người.

Nông thôn có nhiều lính nên tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều người nhà là phụ nữ nông thôn.

Hiện giờ chồng của họ đều có triển vọng, vẫn chưa già, còn là thanh niên trẻ cường tráng, nhưng đó cũng là độ tuổi không biết thân biết phận nhất. Bọn họ cần phải đề phòng những cô gái trẻ như thế này.

Kiều Vi vừa nói xong, có mấy ánh mắt sắc bén xung quanh đảo qua người Lâm Tịch Tịch.

Lâm Tịch Tịch: Tấn công!

Kiều Vi: Trả đòn!

Chị Dương vỗ vỗ cánh tay Lâm Tịch Tịch: “Phụ nữ sinh con ai mà không có sẹo trên bụng? Cậu của cháu mà dám chê mợ, để xem mợ có nặn lão ấy thành vỏ bánh bao mà không cần cây lăn bột không! Cháu nói thử xem!”

Đúng lúc này, Anh Tử cào vào tấm vách ngăn giữa phòng tắm và phòng thay đồ, kêu lên thật to: “Mẹ! Mẹ làm gì vậy! Mau tới đây đi, ở đây có vòi nước này!”

Chị Dương đáp lời: “Mẹ tới ngay đây! Con ở đó trước đi!”

Nói đoạn chị ta chộp lấy bé Năm đang không mặc quần áo rồi lao vào phòng tắm như một cơn gió.

Kiều Vi bưng chậu tắm đi vào.

Phòng tắm được bao phủ bởi làn khói trắng xóa, không gian nóng bức ngột ngạt. Tiếng nước chảy ào ào, những người Kiều Vi quen biết ở trong phòng tắm này đều gân cổ quát tháo, đâu đâu cũng là người.

Lúc còn học đại học, phòng ký túc xá của Kiều Vi có phòng tắm riêng, thế nên cô chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác tắm tập thể xưa cũ thế này. Kiều Vi không khỏi cảm thấy mới mẻ.

Cô đi loanh quanh nhưng vẫn không tìm được chị Dương và hai cô con gái, chỉ có người đứng tắm dưới vòi nước thay đổi liên tục. Kiều Vi nhanh chóng tìm được một vòi còn trống.

Mặc dù hôm qua Kiều Vi đã tắm rồi, nhưng dù sao cũng không thoải mái bằng việc tắm dưới vòi nước chảy. Thế nên cô không e dè mà lao tới chỗ vòi trống ở kia.

Lâm Tịch Tịch đi theo sau Kiều Vi.

Loading...