Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-02-16 09:32:31
Lượt xem: 71
Nhà cậu bé có bốn lọ, vậy là hạnh phúc nhân bốn rồi.
Nghiêm Lỗi cười vỗ đầu Nghiêm Tương, bảo cậu bé đi chơi. Anh vào phòng cởi đồng phục ra, lúc ra ngoài thấy trên mái hiên đang treo đôi giày nhựa.
Anh đến phòng bếp, quả nhiên Kiều Vi đang xào thức ăn.
Tay anh đút túi quần, dựa cửa nhìn cô.
Kiều Vi lắc nồi, quay đầu thấy anh thì cười: “Về rồi à.”
Như vậy rất tốt, cán bộ bọn họ có xe đưa đón, tan làm đúng giờ, cũng không có việc phải tăng ca.
Nghiêm Lỗi hỏi cô: “Sao em lại lấy được bốn lọ đồ hộp thế?”
“Ở hợp tác xã cung tiêu, chiều qua bọn họ vừa lấy hai thùng đồ hộp, sáng nay mới bày. Đúng lúc em đi ngang qua trông thấy, người khác còn chưa biết đâu.” Kiều Vi vung vẩy xẻng thức ăn: “Em nhanh như chớp lấy luôn bốn lọ.”
Nghiêm Lỗi không tin: “Sao người ta lại đồng ý bán cho em?”
Kiều Vi nói: “Con trai nhà anh ta muốn mua đôi giày nhựa, nhưng không có phiếu công nghiệp, nên em cho anh ta một phiếu, không sao chứ?”
Cô quay đầu nhìn anh. Dù sao hình như ở đây khó kiếm được phiếu công nghiệp, nếu như anh nói không được, sau này cô sẽ không làm thế nữa.
Nhưng Nghiêm Lỗi không phủ nhận cách làm của cô, ngược lại dùng ánh mắt khác thường quan sát cô: “Được chứ, có tiến bộ.”
Kiều Vi hỏi: “Vậy em được sử dụng phiếu công nghiệp đúng không?”
“Dùng đi! Nhà chúng ta không thiếu.” Nghiêm Lỗi khẳng định, dừng một chút lại nói: “Nếu thiếu thì em nói với anh.”
Trong mắt Kiều Vi ngập ý cười.
Có vẻ Nghiêm Lỗi rất thích nói câu “Thiếu gì em nói với anh.” Nói thế cũng không phải khoe khoang, nhưng ở thời đại này, bản chất của nó giống như tổng tài bá đạo mua mua mua trong tiểu thuyết ngôn tình.
“Hôm nay em mua một đôi giày nhựa, tốn một phiếu công nghiệp.” Cô nói: “Một ngày tiêu hai phiếu công nghiệp.”
Mắt cô tròn, lại nhìn anh chằm chằm, dường như đang bất an vì một ngày dùng hai tờ phiếu công nghiệp.
Sống lưng Nghiêm Lỗi thẳng tắp: “Cái này là dùng để mua, nếu không dùng chẳng lẽ giữ lại sinh thằng cu? Em muốn mua gì thì mua.”
Người này thật biết dỗ.
Kiều Vi nhịn cười: “Được.”
Nghiêm Lỗi nhớ đến mới hỏi: “Mua giày nhựa làm gì? Sao em không chờ vào thành phố mua đôi giày da. Đôi giày da kia của em cũ rồi mà?”
Bây giờ giày da được xem là đồ quý giá, đôi giày da kia của Kiều Vi đã sửa hai lần rồi. Cô muốn đổi đôi mới, nhưng phải vào thành phố mới mua được giày da, mà vào thành phố cũng không dễ. Thứ nhất, đi đi về về cũng tốn một ngày, cô không muốn nói với Nghiêm Lỗi.
Có một lần Nghiêm Lỗi chủ động hỏi cô có muốn lên thành phố không, lúc đó cô đang xem thư của kỹ thuật viên, chê anh quấy rầy cô, nên nói “Không đi”, sau đó không để ý tới Nghiêm Lỗi nữa.
Nghiêm Lỗi bị lạnh nhạt, cũng không hỏi lại lần hai.
Hôm nay lại chủ động nói với Kiều Vi.
Kiều Vi không muốn đi đôi giày da kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-53.html.]
Giày cũ chỉ là phụ, quan trọng là… xấu.
Thời đại này, xét về tổng thể thì vẫn còn quê mùa cục mịch, nhưng trong mắt Kiều Vi vẫn có sự khác biệt. Có một số thứ chẳng hạn như chiếc áo khoác dệt bằng vải màu xanh và đôi giày vải làm thủ công mà bà cụ ở trấn trên mặc chắc chắn tốt hơn giày da. Thực ra trong mắt Kiều Vi, những đồ dùng truyền thống này mang theo văn hóa đất nước. Ngược lại, giày da “phong cách tây” trong mắt người khác ở trong mắt cô thì vô cùng quê mùa.
“Em cảm thấy mình ít vận động, muốn sáng sớm dậy chạy bộ một chút, nên em mới mua giày nhựa.”
Giày nhựa hay còn gọi là giày vải quân đội, đế màu xanh quân đội, phần trên là vải. Trong bộ đội đúng là giày vải quân đội.
Vốn Kiều Vi muốn mua đôi giày trắng mà trước đây mẹ cô đã từng kể.
Mẹ cô kể khi còn bé không có giày thể thảo, giày lười cũng là sau này mới có. Trước đây, các trường đều cho học sinh đi giày trắng, là sự kết hợp giữa giày thể thao và màu trắng. Lúc Kiều Vi muốn mua một để chạy bộ thì nghĩ ngay đến đôi này.
Cô cho rằng giày trắng ở thời đại này là đồ dùng cơ bản. Ai ngờ thời đại này so với “thuở nhỏ” của mẹ còn xa hơn chứ. Người bán hàng ở hợp tác xã cung tiêu nói cho cô biết, giày trắng phong cách tây gì đó chỉ trong thành phố mới bán. Trong trấn chỉ bán giày vải quân đội.
Nên cô mua giày vải quân đội.
Hiện tại giày vải quân đội đã phổ biến, tương lai càng phổ biến.
Tương lai trên đường đâu đâu cũng thấy màu xanh lá.
Chín bỏ làm mười, coi như cô cũng có một đôi giày vải mới rồi.
“Phải chờ lúc nữa mới có đồ ăn, anh đi đọc sách đi.” Cô xua anh ra.
Không biết tại sao Nghiêm Lỗi lại không muốn đi.
Thấy cô bận rộn trong bếp, nói chuyện vui vẻ hòa thuận với cô, khiến lòng người thoải mái.
Anh nói: “Sao lại thơm thế? Em nấu gì vậy?”
Nghiêm Tương ở trong sân ngẩng đầu, mắt sáng ngời: “Là tóp mỡ! Bố, tóp mỡ rất thơm! Mẹ làm cho bố ăn đi! Ăn rất ngon đó!”
Kiều Vi buông xẻng xuống, dùng đũa gắp một miếng chấm muối, giơ chiếc đũa đến trước mặt Nghiêm Lỗi: “Há miệng.”
TBC
Nghiêm Lỗi nghe lời há ra, bị một miếng tóp mỡ lấp miệng. Lúc Kiều Vi lấy tóp mỡ đã cố ý chọn một miếng có mỡ, có nạc, giòn rụm, trong miệng đầy hương thơm.
Nghiêm Lỗi nuốt hết: “Thêm một miếng nữa.”
Kiều Vi lại đút cho anh một miếng.
Ảo giác à? Sao cô có cảm giác các đường nét trên mặt anh đều trở nên dịu dàng hơn nhỉ?
Mấy loại lúc mới gặp là “lạnh lùng”, “nghiêm nghị”, “lạnh nhạt” không còn nữa. Miệng anh nhai, mắt anh lại nhìn cô.
Hình như nhiệt độ trong bếp tăng lên.
Kiều Vi “a” một tiếng, phá hủy bầu không khí!
Cô xoay người lại, bỏ chiếc đũa xuống, rồi nhặt cái xẻng đảo đồ ăn: “Suýt nữa thì cháy! Mau đi ra đi! Đừng gây thêm rắc rối cho em!”
Nghiêm Lỗi cười đi ra.
Anh lấy quyển sách, ngồi trên ghế tre nhỏ dưới mái hiên để đọc, ngẩng đầu có thể thấy con trai đang chơi trong sân, nghiêng đầu có thể nghe thấy vợ mình đang bận rộn trong bếp.
Anh lật từng trang, cảm thấy rất thoải mái.