Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-02-16 09:32:59
Lượt xem: 64
Anh liếc nhìn Kiều Vi, cô mỉm cười nhìn anh, vừa ranh mãnh lại vừa xinh đẹp.
Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có một cuộc đọ sức không lời diễn ra.
Kiều Vi lấy hũ trong thùng ra, cười tủm tỉm rời đi.
Nghiêm Tương đứng ngóng chờ từ sớm, thấy cô cầm hũ thì hoan hô: “Mở hũ thôi, mở hũ thôi!”
Cậu bé đi theo Kiều Vi vào nhà bếp như một cái đuôi nhỏ.
Kiều Vi đi rồi Nghiêm Lỗi mới không nhịn được nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu.
Cô ấy đúng là, không muốn làm việc nhà mà còn có thể ngụy biện được đến mức này.
Nhưng cảm giác này thật tuyệt vời, sau mấy năm kết hôn, cuối cùng Nghiêm Lỗi cũng có cảm giác được sống chung với một người bình thường.
Rửa mấy cái chén thôi ấy mà, có là gì đâu, rửa thôi.
Hũ đào đông lạnh rất mát.
Chạng vạng, cả nhà cùng ngồi ngoài sân vừa nghe tiếng côn trùng kêu vừa ăn đào trong hũ, cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Nhưng nước đường trong hũ ngọt quá, nếu ở đời sau thì Kiều Vi không bao giờ uống loại nước này, nhưng bây giờ thế giới thay đổi rồi, không thể lãng phí được.
Cô đổ nước đường ra chén, chia cho mỗi người một chén để uống.
Đừng nói là nước đường, đến bình thủy tinh cũng không được vứt đi, rửa sạch bình là có thể dùng làm cốc uống nước hoặc bình đựng đồ rồi.
Thời đại này không thể lãng phí bất cứ thứ gì, dù là thứ bản thân mình không cần nữa như quần áo cũ, giày cũ, cũng có thể đưa cho người khác.
Những bộ quần áo cũ rách nát đến mức không thể mặc nữa sẽ được thu về để tái chế thành vải bố. Vải bố khó mặc nhưng lại rất tiện, hơn nữa cũng không cần phiếu vải. Vì thế mà vẫn có rất nhiều người chịu mua vải bố làm quần áo để mặc.
Ngay cả Kiều Vi, một người đến từ xã hội có vật phẩm phong phú cũng phải nhập gia tùy tục.
Hơn nữa vào mùa đông thì các loại đồ ăn có thể sẽ ít hơn nữa. Cô từng nghe mẹ kể rằng lúc nhỏ phải ăn cải thảo dự trữ cả một mùa đông. Cô rửa sạch lọ đựng đào, vẩy vẩy nước: “Lát nữa đi mua cà chua, chúng ta làm một ít sốt cà chua nhé.”
Phải chuẩn bị chu đáo cho mùa đông sắp tới mới được.
Nghiêm Lỗi nói: “Được.”
TBC
Kiều Vi phơi chiếc lọ và nắp trên bàn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-55.html.]
“Này.” Cô đá đá ghế tựa của Nghiêm Lỗi: “Ghế tựa này có kiểu lớn không, cái kiểu mà có thể nửa nằm ấy. Nếu có thì anh làm cho em một cái cỡ lớn đi, có thể kèm theo ghế nhỏ thì càng tốt, để em gác chân.”
Chiếc ghế Nghiêm Lỗi ngồi là một chiếc ghế tre nhỏ, ghế cao ngang đầu gối, lưng ghế có thể dựa nghiêng, thường thấy ở quê hoặc trong các bộ phim cận đại. Đời sau không còn thấy những chiếc ghế như thế trong các thành phố lớn nữa.
Hai ngày nay Kiều Vi ngồi ghế này cảm thấy rất thoải mái, muốn có một cái lớn hơn, hay nói thẳng ra là cô muốn một chiếc ghế nằm.
Trong nhà có sân, trong viện có cây, dưới tàng cây có bóng râm.
Đặt ghế dưới tàng cây nằm đung đưa, đúng là giấc mơ Kiều Vi hằng mong ước.
Nghiêm Lỗi nói: “Được.”
Kiều Vi ngẩng đầu lên, chống tay xuống bàn nhỏ nhìn anh.
Hoàng hôn vẫn chưa hoàn toàn tắt hẳn, ánh mặt trời màu vàng cam chiếu lên gương mặt người đàn ông này khiến cô cảm thấy rung động.
“Sao thế?” Anh hỏi: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
Kiều Vi nói: “Lúc nãy anh nói ‘được’ hả?”
Nghiêm Lỗi bật cười giải thích: “Được, là đồng ý với em.”
“Vậy có chuyện gì ‘không được’ không?” Kiều Vi không khỏi hỏi.
Nghiêm Lỗi nói không suy nghĩ: “Những chuyện trái với nguyên tắc thì không được.”
“Lo xa quá, ý em là những chuyện trong cuộc sống, những chuyện của hai chúng ta thôi ấy.” Kiều Vi nhìn anh.
Nghiêm Lỗi ngẩng đầu, gương mặt rất nghiêm túc.
“Chỉ cần em chịu sống bên cạnh anh, trong chuyện của hai chúng ta, nếu là chuyện anh có thể làm được, anh sẽ không nói không với em.”
“Anh đúng là…” Kiều Vi không nhịn được cười, cô che mặt: “Anh thật sự rất là…”
Gia trưởng.
Có chút không nhịn nổi.
Nghiêm Lỗi không thấy buồn cười, anh rất nghiêm túc.
“Năm đó anh đã đồng ý với em.” Anh nói: “Em chịu theo anh đến đây, chỉ cần em muốn gì anh làm được anh sẽ làm ngay..”
Nhưng Kiều Vi Vi lại không hiểu tình cảm ấy của anh.