Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-02-16 18:21:47
Lượt xem: 75
Nghiêm Lỗi không tranh với cô mà quay vào phòng.
Anh nằm trên giường chờ cô.
Trong sân vang lên tiếng nước b.ắ.n tung tóe, một lúc sau, Kiều Vi mới đi vào.
“Em tắt đèn nhé?” Cô nói.
“Tắt đi.”
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Có tiếng thay quần áo, chẳng mấy chốc Kiều Vi cũng mò mẫm lên giường.
Hai người nằm cạnh nhau.
“Lắp đèn trong nhà vệ sinh được không?”
“Được.”
“Dây kéo cứ đặt ở đầu cửa, buổi tối đi vệ sinh chỉ cần mở cửa là có thể bật đèn nhà vệ sinh, lúc đi xong lại kéo tắt.”
“Được.”
Không ai nói gì, căn phòng lại yên tĩnh.
Lát sau, Nghiêm Lỗi xoay người đè lên.
Hơi thở của người đàn ông bao trùm lấy cô, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều cứng rắn, sinh lực như ngọn lửa mãnh liệt.
Kiều Vi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, hưởng thụ sinh lực rực lửa trong giây lát.
Tuy nhiên, khi người đàn ông c.ắn vào c.ổ cô, cô hơi cắn môi, giữ chặt vai anh: “Không được…”
Nghiêm Lỗi ngây ra, cho rằng mình lại bị từ chối như trước.
Nhưng Kiều Vi lập tức giải thích: “Bà dì tới rồi.”
“…?” Nghiêm Lỗi không hiểu: “Em còn có dì? Bà ấy ở đâu? Trong trấn?”
Hóa ra bây giờ bà dì không gọi là bà dì, Kiều Vi bèn đổi cách nói: “Là kinh nguyệt, kinh nguyệt thôi. Anh có biết kinh nguyệt không?”
Đàn ông đã kết hôn và làm bố ít nhiều gì cũng biết chút chuyện của phụ nữ.
TBC
Nghiêm Lỗi hụt hẫng: “Sao lại tới cái đó?”
“Cái này không phải là thứ em có thể kiểm soát.” Kiều Vi cũng rất vô tội.
Cô cố nén cười, nhưng Nghiêm Lỗi vẫn nhận thấy bụng cô đang run run.
Vốn đã sầu rồi, thế mà cô còn cười.
Vậy là thực ra cô đã đồng ý phải không? Vừa rồi cô cũng không từ chối, chỉ là không thể mà thôi.
Kiều Vi ôm vai Nghiêm Lỗi, vỗ nhẹ lưng anh an ủi, sau đó muốn đẩy anh xuống.
Nhưng thân thể của cô mảnh khảnh mềm mại, Nghiêm Lỗi cảm giác mình hoàn toàn có thể bao bọc cô. Anh không muốn đi xuống mà còn vùi mặt vào cổ cô.
Mùi hương cơ thể cô làm anh mê mẩn.
Kiều Vi không đẩy anh nữa.
Cô nhắm mắt lại ôm anh, chấp nhận sự đụng chạm của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-57.html.]
Lòng bàn tay anh chai sạn và thô ráp, khi lướt qua để lại cảm giác nham nhám khiến người ta run rẩy.
Hai người xa cách đã lâu ôm chặt lấy nhau.
Không ai lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau trong bóng tối.
Kiều Vi mặc Nghiêm Lỗi chạm vào da thịt mình, cô cũng khám phá cơ thể anh.
Cô cởi áo ba lỗ của anh, anh cũng c.ởi áo l.ót của cô ra. Trong bóng tối không nhìn thấy gì, chỉ có thể xác nhận hình dạng bằng lòng bàn tay.
Cơ bắp cuồn cuộn, vòng eo thon gọn, săn chắc.
Cho đến khi lòng bàn tay anh ngày càng dùng sức, hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, cô mới nắm lấy tay anh, nỉ non: “Không được…”
Nghiêm Lỗi cũng biết không được, bèn vùi đầu vào hõm cổ cô để điều chỉnh hô hấp. Rồi anh lại ngẩng đầu hôn lên mặt cô một cách thăm dò.
Cô không quay đi tỏ vẻ chán ghét như trước.
Nghiêm Lỗi được khích lệ, bạo dạn hôn cô lần nữa, lên má, lên tai, rồi ngậm vành tai cô.
Chỗ đó là nơi nhạy cảm của Kiều Vi. Trước đây cũng vậy, sang thế giới khác vẫn thế.
Kiều Vi “ưm” một tiếng, cứ tiếp tục như vậy cô sẽ không chịu nổi, bèn nghiêng đầu né tránh.
Nhưng Nghiêm Lỗi lại tìm được niềm vui, đuổi theo không bỏ.
Kiều Vi không tránh được liền ôm lấy gáy anh, chặn môi anh lại.
Nghiêm Lỗi lập tức bất động như bị yểm bùa, không dám cử động dù chỉ một chút.
Kiều Vi buông môi anh ra, lòng bàn tay v.uốt ve gáy anh.
Trong trí nhớ không có ký ức về việc hôn anh. Có thể nó đã bị cuốn trôi bởi quá trình sàng lọc trí nhớ có chọn lọc, hoặc cũng có thể… nó thực sự không tồn tại.
Nhớ trước đây có đọc một truyện, kể về một người chồng đi lính về thăm nhà, ban đêm muốn hôn vợ lại bị vợ tát một cái và mắng là đồ lưu manh. Bộ truyện đó còn chẳng phải truyện viết về thập niên sáu mươi bảy mươi mà hình như đã là thập niên tám mươi chín mươi rồi, nhưng đó là một vùng nông thôn rất xa xôi.
Dù là do thời đại hay khu vực, chuyện vợ chồng không hôn nhau do tư tưởng bảo thủ là điều bình thường.
Tóm lại, hình như người đàn ông này không dám cử động, chẳng lẽ anh nghĩ vừa rồi mình vô tình đụng phải?
Kiều Vi hơi ngẩng đầu, lại chạm vào môi anh.
Nếu thực sự muốn ghẹo thì nên dùng đầu lưỡi. Nhưng dù sao Kiều Vi cũng là người thay thế, cô sợ bạo quá sẽ lộ sơ hở, khiến người khác nghi ngờ nên không dám.
Chỉ có thể chạm nhẹ bằng môi rồi chà xát.
Phút chốc như bị điểm huyệt, phút chốc lại như được giải lời nguyền.
Trong bóng tối, người đàn ông đ.è x.uống như một ngọn núi, đuổi theo môi cô mà g.ặm c.ắn, vừa vụng về vừa ngây ngô.
Kiều Vi bật cười trước phản ứng của anh.
Người đàn ông dừng lại, cố kiểm soát sức mạnh, dần dần nắm giữ kỹ xảo.
Kiều Vi cũng không cười nữa, nhắm mắt lại.
Kiều Vi không nhớ mình ngủ như thế nào, chỉ nhớ Nghiêm Lỗi đòi hôn môi cô không thôi. Giống như đứa trẻ lần đầu được ăn kẹo vậy.
Lúc cô buồn ngủ đến mơ màng, anh còn nói: “Sao không lót đệm…”
Cô lơ mơ buồn ngủ, đệm gì chứ.
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng Nghiêm Lỗi xuống giường, mở tủ quần áo rồi lại leo lên giường, ôm lấy eo cô, nhấc cô lên, đặt thứ gì đó xuống dưới người cô.