Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-02-16 18:21:51
Lượt xem: 39
Ở đây không có băng vệ sinh!
Sản phẩm trong kỳ kinh nguyệt của phụ nữ thời đại này chỉ là một mảnh giấy hình chữ nhật giống như giấy vệ sinh, có màu hồng. Sở dĩ Kiều Vi ngủ không ngon giấc là vì đêm qua cô thức dậy hai lần. Cô biết đã đến lúc phải đi thay giấy nên đành phải rời giường. Giấc ngủ của cô bị ngắt quãng, nên sáng nay Kiều Vi không thức dậy nổi.
Kiều Vi đứng dậy thay quần áo, lúc quay người lại nhìn thấy trên giường có vật gì đó: “Hả? Đây là…”
Cô tự hỏi thứ kia là gì.
Ghi nhớ các chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống vốn là bản năng của con người, có thể xem đây là ký ức của cơ thể, con người không cần thiết phải ghi nhớ lại tỉ mỉ. Vì vậy, để kích hoạt ký ức về các chi tiết này không hề dễ dàng, quá trình cũng chậm hơn việc kích hoạt ký ức về các sự kiện lớn rất nhiều.
May là Kiều Vi đã kích hoạt ký ức kịp thời. Trên giường trải một tấm đệm lót nhỏ, chuyên dùng để lót khi phụ nữ đến kỳ hàng tháng tránh dây bẩn lên ga trải trường. Ga bị bẩn không phải chuyện lớn, nhưng nếu tấm đệm dày bên dưới cũng bị bẩn thì việc giặt giũ sẽ rất khó khăn. Còn tấm đệm lót này lấy ra và giặt sạch khá dễ.
“Thảo nào đêm qua mình cứ bảo với anh ấy là có gì đó hơi lạ.” Kiều Vi lẩm bẩm.
Đêm qua cô không bật đèn phòng ngủ mà bật đèn trong phòng sách để thay giấy, sau khi xử lý xong, Kiều Vi tắt đèn trước rồi mới trở vào phòng ngủ. Lần mò trong bóng đêm, cô thật sự cảm thấy có thứ gì đó trên giường.
Nhưng quan trọng là thứ đó không phải do Kiều Vi để lên. Hôm qua cô trải giường, trên giường chỉ có một tấm chiếu thôi.
“Anh đặt lên cho em.” Nghiêm Lỗi ngồi dậy tìm quần áo.
Hai ngày nay anh đều mặc áo ba lỗ đi ngủ. Đêm qua Nghiêm Lỗi bị Kiều Vi c.ởi sạch, anh chỉ có thể khỏa thân đi ngủ. Lúc này khi Nghiêm Lỗi đứng dậy, cơ bắp rắn chắc hiện rõ trước mắt.
Ánh mắt Kiều Vi đảo quanh vòng eo thon gọn săn chắc của người đàn ông. Cô mặc quần áo, nghiêng người hôn một cái thật nhanh lên má anh: “Cảm ơn anh nhé.”
Hôn xong, Kiều Vi cảm tưởng mặt mình nóng bừng, cho nên cô vội vàng bước ra ngoài.
Nghiêm Lỗi chống tay lên giường, cả người ngửa ra sau, nhìn theo Kiều Vi đến khi bóng dáng cô biến mất.
Anh có cảm giác chuyện đêm qua không khác gì một giấc mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-59.html.]
Chưa từng trải qua thể nghiệm nào giống như vậy. Có thể nói từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên.
Thân là con cả, Nghiêm Lỗi đã trải qua cảnh nghèo đói. Sau đó anh ra chiến trường, vác đại bác và cũng bị thương, khi đó anh có thể đánh giặc bằng lưỡi lê. Vậy mà đêm qua Nghiêm Lỗi lại nóng nảy mất khống chế, không khác gì một thằng nhóc chưa lớn…
Nhưng… đối phương là vợ anh, dù có mất khống chế thì sao chứ?
Nghiêm Lỗi xoa mặt mỉm cười rồi rời giường.
Anh mở cửa bước ra sân, tâm trạng bỗng trở nên sảng khoái, tươi sáng không khác gì ánh nắng ban mai.
Kiều Vi lại không được thoải mái như thế. Trải nghiệm dùng giấy hồng thật kinh khủng. Cô xếp chồng giấy lót lên thật dày, nhưng vẫn cực kỳ khó chịu.
TBC
Thật là bực bội.
Nghiêm Lỗi rửa mặt xong, lau khô nước trên mặt, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Đau bụng à?”
Nữ quân nhân cũng có ngày nghỉ lễ như nữ công nhân. Đúng thế, sở dĩ gọi kỳ kinh nguyệt là nghỉ lễ là vì khi nữ quân nhân đến kỳ, họ sẽ được hưởng ba ngày nghỉ phép, loại nghỉ phép này được gọi là nghỉ lễ.
Trong quân đội cũng có nữ quân nhân, khi họ đến kỳ cũng sẽ đau bụng. Khi xin phép nghỉ mặt mày đều tái nhợt, Nghiêm Lỗi làm lãnh đạo nên tất nhiên biết chuyện này.
“Không phải.” Kiều Vi thở dài. “Chỉ là không thoải mái thôi.”
Không phải Nghiêm Lỗi chưa từng nghe qua kỳ kinh nguyệt cũng như giấy lót. Mang mấy cái đó trên người thì làm sao thoải mái được. Nhưng anh cũng bó tay, chỉ có thể an ủi: “Nếu khó chịu thì em vào phòng nằm đi.”
Nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Hôm nay em đừng nấu cơm, cứ đi ra nhà ăn ăn đi. Cơm tối cũng không cần nấu, anh sẽ lấy cơm ở nhà ăn rồi mang về.”
Kiều Vi đang bị bà dì hành hạ, tất nhiên không muốn làm những việc này. Nếu ở thế giới trước, chỉ cần gọi cơm hàng là xong. Ở đây không thể đặt cơm, nhưng còn may là có nhà ăn.
Cô vui vẻ đồng ý: “Được.”