Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-02-16 18:21:53
Lượt xem: 58

Kiều Vi cũng nhiệt tình chuẩn bị cặp lồng cho Nghiêm Lỗi mang đi. Mỗi nhà đều có một vài cặp lồng nhôm. Cô lấy hết ra, cho vào túi rồi đưa cho Nghiêm Lỗi: “Cơm với thức ăn phải đựng riêng.”

“Anh biết rồi.” Nghiêm Lỗi đáp lời, sau đó xách túi rời đi.

Khi đến giao lộ lên xe, đoàn trưởng Triệu cũng đến.

Thấy Nghiêm Lỗi xách mấy cái cặp lồng, anh ta tò mò hỏi: “Cậu làm gì thế?”

Nghiêm Lỗi trả lời: “Tối nay nhà tôi không nấu cơm, tôi mang cơm ở nhà ăn về cho hai mẹ con họ.”

Sau khi bị cậu nhắc nhở, hôm nay Lâm Tịch Tịch không dám lén trốn ra ngoài đưa bữa sáng cho Nghiêm Lỗi nữa. Nhưng trong lòng đoàn trưởng Triệu vẫn canh cánh chuyện này.

Anh ta cố ý hỏi: “Thế cậu đã ăn sáng chưa?”

Khi Nghiêm Lỗi nói “Chưa, đến nhà ăn ăn”, đoàn trưởng Triệu nói ngay: “Cậu xem, chị dâu lo lắng cho cậu, sợ cậu không ăn sáng. Mà cũng trách tôi, tôi cứ nghĩ vợ cậu ở nhà chuẩn bị đồ ăn cho cậu nên bảo cô ấy không cần lo lắng. Nếu biết vậy thì tôi đã mang cho cậu một ít rồi.”

Dù Lâm Tịch Tịch có nói gì đi nữa, người làm cậu như anh ta cũng phải rào trước với Nghiêm Lỗi rằng người quan tâm đến anh là chị Dương chứ không phải Lâm Tịch Tịch, tránh để danh tiếng của cháu gái ngoại bị ảnh hưởng.

Thực ra Nghiêm Lỗi cũng không nghĩ nhiều. Anh và đoàn trưởng Triệu là đồng đội, gọi chị Dương là chị dâu, nên trong mắt Nghiêm Lỗi, cháu gái Lâm Tịch Tịch của họ chỉ là một đứa nhỏ.

Anh thật sự coi mình thành người già rồi.

Nghiêm Lỗi mỉm cười từ chối: “Chị dâu không cần lo lắng cho tôi, đâu phải tôi không có vợ, chỉ là hôm nay vợ tôi không khỏe nên tôi bảo cô ấy không cần làm bữa sáng.”

Đoàn trưởng Triệu thầm nghĩ: cứ tiếp tục giả vờ sĩ diện đi, ai không biết là vợ cậu lười, ngày nào cũng để cậu đến nhà ăn ăn sáng, có khác gì một kẻ độc thân đâu?

Nhưng thôi, dù sao cũng nên nể mặt người ta mà không nên nói thẳng, huống chi vừa nãy anh ta còn nói dối giúp Lâm Tịch Tịch. Đoàn trưởng Triệu tiếp lời Nghiêm Lỗi: “Đúng thế, cô ấy cứ thích lo chuyện bao đồng, không phải khiến Tiểu Kiều mất thể diện sao? Để tôi nói lại với cô ấy.”

Đoàn trưởng Triệu vừa nói xong, một số người lập tức quay đầu nhìn về phía Nghiêm Lỗi.

Không phải trước đây không có người nói mấy lời tương tự với Nghiêm Lỗi, bình thường anh chỉ im lặng hoặc cười trừ cho qua. Danh tiếng của Kiều Vi Vi trong gia đình quân nhân không được tốt, quan hệ xã hội cũng không tốt, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, là một sự thật khách quan.

Nhưng hôm qua Nghiêm Lỗi và Kiều Vi tái sinh vừa bước vào một giai đoạn mới. Phút giây tóc mai kề cận, da thịt tiếp xúc, hương vị ngọt ngào nơi đầu môi dường như vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-60.html.]

Tận sâu trong đáy lòng, Nghiêm Lỗi nhận ra lần này Kiều Vi đã thật sự thay đổi. Cô muốn cùng anh xây đắp một cuộc sống tốt đẹp. Khi Nghiêm Lỗi nghe thấy những lời khinh thường mà người khác dành cho Kiều Vi, anh bắt đầu phản bác, anh không muốn Kiều Vi bị coi thường như thế.

“Chị dâu cái gì cũng tốt.” Nghiêm Lỗi nói. “Chỉ là quan tâm quá không tốt. Vợ tôi đúng là hơi yếu đuối, ai bảo cô ấy là người thành phố. Có mất thể diện hay không cũng không quan trọng, cô ấy đã chịu theo tôi, tất nhiên tôi sẽ không để cô ấy chịu khổ. Có làm cơm hay không cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm, không phải tôi không thể đến nhà ăn ăn cơm.”

Tuy rằng Nghiêm Lỗi vừa cười vừa nói, nhưng đám người đoàn trưởng Triệu nhận ra giọng điệu của anh đã khác xưa.

Thay đổi rất nhỏ.

TBC

Nghiêm Lỗi là trung đoàn trưởng trẻ tuổi nhất, mười bốn tuổi đã rời khỏi nhà, kinh nghiệm sống của anh không kém gì đoàn trưởng Triệu hoặc đoàn trưởng Mã. Hơn nữa cấp bậc hai người ngang nhau, còn cấp bậc của Nghiêm Lỗi lại cao hơn hai người họ.

Còn trẻ thế này mà đã làm đoàn trưởng, tiền đồ tương lai có lẽ là tốt nhất trong số những người ở đây.

Cho nên tuy còn trẻ, đoàn trưởng Triệu và đoàn trưởng Mã đều gọi anh là “Tiểu Nghiêm”, nhưng ai cũng không coi anh là một kẻ trẻ người non dạ.

Quái lạ, ai cũng biết tình cảm vợ chồng Nghiêm Lỗi xưa nay không mấy tốt đẹp, sao bỗng nhiên hôm nay anh lại ra mặt thay vợ chứ.

Đoàn trưởng Triệu còn có thể nói gì nữa. Anh ta vốn chột dạ vì hành vi mờ ám của Lâm Tịch Tịch, nên chỉ có thể đổ lỗi cho bà vợ “bao đồng” của mình: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi sẽ nói lại với chị dâu cậu.”

Mọi người lần lượt lên xe, giống như bao buổi sáng khác.

Nhưng tài xế Trương vừa mới nhả côn và nhấn ga, lúc liếc nhìn gương chiếu hậu, đột nhiên lên tiếng: “Đoàn trưởng Triệu, đó có phải là cháu gái của anh không?”

“Hả?” Anh ta nghển cổ lên nhìn: “Ở đâu? Ở đâu cơ?”

“Đi rồi. Em vừa thấy cô ấy trong gương chiếu hậu.” Tài xế Trương lẩm bẩm. “Hoặc có lẽ do em nhìn nhầm.”

“Cháu gái lão Triệu đúng là xinh đẹp.” Đoàn trưởng Mã cười hỏi: “Đính hôn chưa? Có muốn tuyển một cậu cháu rể trong quân đội không?”

“Được, được.” Đoàn trưởng Triệu lấy t.h.u.ố.c lá ra chia cho mọi người. “Mọi người để mắt giúp tôi. Nếu cấp dưới của ai có thanh niên nào ưu tú thì nhớ giữ lại cho nhà tôi đấy.”

Mọi người cười vang.

Nghiêm Lỗi nhận thuốc lá. Dù vừa rồi Lâm Tịch Tịch xuất hiện bên ngoài hay do Tiểu Trương nhìn nhầm thì cũng không liên quan đến anh. Nhưng khi nhìn thoáng qua ánh mắt của Tiểu Trương phản chiếu trên gương chiếu hậu, Nghiêm Lỗi bỗng hiểu ra tất cả. Anh hất cằm về phía ghế lái, vừa cười vừa nói: “Vậy anh xem Tiểu Trương của chúng ta trước đi.”

Biết lái xe cũng là một loại kỹ năng, sau này có thể thành nghề kiếm sống. Dù tương lai chuyển nghề thì cũng không lo vấn đề việc làm. Hơn nữa bình thường Tiểu Trương đoan chính ngay thẳng, là một thanh niên có phẩm chất tốt.

Loading...