Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-02-16 11:21:57
Lượt xem: 49
Kiều Vi cảm thấy mình đã hiểu tại sao đời sau không còn “nghỉ lễ” nữa.
Là vì sự tiến bộ của công nghệ! Vì sự ra đời của băng vệ sinh, giúp phụ nữ thuận tiện hơn rất nhiều, trong những ngày đèn đỏ vẫn có thể học tập làm việc bình thường.
TBC
Còn bây giờ, nếu có ai nói với cô rằng dùng mấy tờ giấy màu hồng này cũng có thể làm việc bình thường, cô sẽ bôi m.á.u kinh vào mặt người đó luôn.
Hôm nay ngoài việc sáng và trưa đưa Nghiêm Tương đến nhà ăn đại viện, cô không đi đâu, cũng không làm gì cả.
Đây là ngày thứ hai nhiều kinh nhất.
Cô không dám nằm trên giường, đừng nói đến việc làm bẩn chăn đệm, chỉ cần làm bẩn tấm nệm nhỏ dùng riêng trong kỳ kinh nguyệt cũng là một chuyện phiền phức. Cô đã kiểm tra rồi, tấm nệm nhỏ đó được khâu lại. Nghĩa là nếu bị bẩn thì phải cắt chỉ ra giặt, phơi khô rồi khâu lại.
Số lần cầm kim của Kiều Vi cả hai kiếp cộng lại không quá năm lần. Hầu hết là do vô ý để tay mình bị trúng dầm, sau đó phải dùng kim để cậy nó ra.
Thậm chí cô còn không xỏ chỉ qua lỗ kim được.
Trong nhà cũng không có ghế sofa.
Cô tin rằng ở thành phố lớn chắc chắn có, mà đây chỉ là một thị trấn nhỏ. Nếu như ngay cả gia đình quân nhân cũng không có đồ nội thất sang trọng như ghế sofa, thì có lẽ cả thị trấn cũng không tìm ra được.
Trong nhà chính bày bàn bát tiên và bàn dài. Trên tường đối diện treo ảnh lãnh tụ.
Trong nhà không có chỗ nào có thể nằm ườn ra được.
Hôm qua Nghiêm Lỗi đã hứa với cô là sẽ kiếm cho cô một chiếc ghế tre cỡ lớn, hy vọng anh kiếm được sớm một chút. Nếu không trong căn nhà này không có thứ gì thoải mái cả.
Ngay cả giường ngủ cũng là giường đất nên cứng ngắc.
Nguyên chủ bất mãn với rất nhiều thứ trong cuộc sống, nhưng lại không bao giờ phàn nàn về chiếc giường đất cứng ngắc. Kiều Vi nghĩ một lúc mới vỡ lẽ, vì ngay cả nguyên chủ cũng chưa từng ngủ trên nệm lò xo, nên độ cứng này đối với cô ấy cũng là bình thường.
Chỉ có người xuyên không như Kiều Vi mới thấy cứng.
Ngày mới đến không có cảm giác là vì trước khi xuyên không cô vẫn đang nằm trên giường bệnh vừa chật vừa khó chịu ở bệnh viện. Nhưng cô chỉ mất ba ngày là đã thích nghi với môi trường mới, nên bắt đầu nhớ nhung chiếc giường mềm mại ở đời sau.
Cho nên nhu cầu của con người luôn không ngừng tăng cao, không có điểm dừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-62.html.]
Bây giờ đối với Kiều Vi, thứ thoải mái nhất trong nhà là gì? Vậy mà không phải là giường, mà là chiếc ghế tre nhỏ.
Ăn sáng xong, vì Nghiêm Lỗi đã nói hôm nay cả nhà đi nhà ăn dùng bữa. Kiều Vi cũng không đi chợ mua thức ăn, dắt Nghiêm Tương về nhà luôn.
Cô xách chiếc ghế tre nhỏ ra ngoài sân ngồi dưới bóng cây, lại xách một chiếc ghế đẩu nhỏ để phía trước. Người ngồi trên ghế tre nhỏ, chân gác lên ghế đẩu nhỏ. Rồi dùng một cái quạt nan quạt quạt, đó chính là trạng thái thoải mái nhất mà cô có thể làm được lúc này.
Điều đáng ghét là giấy vệ sinh thấm nước, hút nước rất kém, Kiều Vi phải thay giấy thường xuyên.
Nghĩ lại thì may mà xuyên vào truyện thời kỳ này, nếu xuyên vào thời cổ đại, dùng tro thực vật thì cuộc sống sẽ thế nào nhỉ.
Kiều Vi gác chân lên ghế đẩu ngồi hóng mát dưới bóng cây. Híp mắt nhìn ngôi nhà và khoảng sân, tính toán xem sau khi hết kinh nguyệt, cũng quen thuộc hơn với hoàn cảnh nơi này rồi thì sẽ cải tạo lại khoảng sân và ngôi nhà như thế nào.
Nghiêm Tương giơ hai tay cầm một quyển sách đội trên đầu đi tới: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Kể chuyện cho con nghe đi.”
Kiều Vi nhận lấy nhìn, vẫn là quyển “Cuộc phiêu lưu của Tiểu Bố Đầu”.
Từ ngày cô xuyên không đến, tối nào cô cũng đọc quyển sách này cho Nghiêm Tương nghe, đã đọc hết một lần rồi. Mặc dù nghe bạn bè từng sinh con nói trẻ con có thể nghe đi nghe lại một câu chuyện rất nhiều lần, nhưng Kiều Vi không muốn đọc lại lần thứ hai. Hơn nữa trong ký ức, Nghiêm Tương đã nghe câu chuyện này rất nhiều lần rồi. Sao cậu bé không thấy chán nhỉ?
Kiều Vi nói: “Đổi quyển khác được không?”
Nghiêm Tương lại nói: “Không có quyển khác. Đều là sách của mẹ.”
Một là thời đại cũ, hai là địa phương nhỏ, không trách được trong lòng nguyên chủ luôn có oán hận, vốn dĩ đây là thời đại thiếu thốn vật chất, sống ở thị trấn nhỏ lại càng bất tiện.
Kỹ thuật viên từ thủ đô mang về vài quyển sách, nguyên chủ đều coi như bảo bối. Thực sự là vì đồ vật hiếm có.
Kiều Vi hỏi Nghiêm Tương: “Con đã nghe truyện cổ tích Andersen chưa?”
Nghiêm Tương lắc đầu.
Kiều Vi bế cậu bé vào lòng: “Đến đây, mẹ kể cho con nghe câu chuyện bộ quần áo mới của hoàng đế…”
Thật ra ý nghĩ đầu tiên của Kiều Vi là muốn kể cho đứa trẻ nghe câu chuyện về ông lão và bảy anh em Hồ Lô, nhưng nghĩ lại, mặc dù đây là thế giới trong truyện, nhưng dù sao cũng dựa trên nền tảng của thế giới thực. Cho dù có một số thứ hơi khác biệt, nhưng nhìn chung sự phát triển vẫn giống nhau.
Trong tương lai, anh em Hồ Lô có lẽ cũng sẽ xuất hiện, vì vậy cô đã kiềm chế, đến lúc mở lời thì đổi thành truyện cổ tích Andersen.