Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-02-16 18:21:59
Lượt xem: 63
Vài quyển sách thiếu nhi ít ỏi trong nhà sắp bị lật nát rồi. Lần đầu Nghiêm Tương nghe được một câu chuyện hoàn toàn mới, phong cách hoàn toàn khác, nghe rất nhập tâm.
Nghe xong, cậu bé vỗ tay nói: “Họ thật ngốc! Hoàng đế hoàn toàn không có quần áo mới. Họ sợ bị coi là kẻ ngốc nên không dám nói thật. Chỉ có trẻ con mới nói thật!”
Kiều Vi xoa đầu cậu bé khen: “Tương Tương nhà ta thông minh thật, nghe hiểu hết rồi.”
Vừa dứt lời, đột nhiên có người nói sau lưng: “Đang kể chuyện gì thế?”
Kiều Vi quay đầu nhìn, cô ăn sáng xong trở về đã tiện tay khép cửa sân lại, nhưng không đóng chặt, bây giờ Lâm Tịch Tịch đang bế bé Năm đứng ở cửa.
Nửa người cô ta đã bước vào trong.
“Ồ.” Kiều Vi đặt Nghiêm Tương xuống đất: “Tiểu Lâm đến đây từ khi nào thế?”
Nghiêm Tương rất lễ phép, biết chào hỏi: “Chị Lâm.”
Lâm Tịch Tịch tự nhiên bước vào, đi thẳng vào sân: “Tôi trông bé Năm, nhớ đến dì Kiều cũng ở nhà trông Tương Tương, nên muốn ghé chỗ dì chơi.”
Kiều Vi đưa tay đón lấy bé Năm, hào phóng nói: “Vậy thì hoan nghênh. Chúng ta ở gần như vậy, cô nói với chị dâu, chị ấy rảnh rỗi thì cứ sang chơi.”
Người trẻ tuổi thường rất ghét người lớn tuổi đến chơi. Nhưng Kiều Vi thì ngược lại, cô trải qua giai đoạn cuối đời trong bệnh viện, không có người thân, bạn bè cũng dần xa cách. Ngoài nhân viên y tế, hầu hết sự quan tâm và giúp đỡ mà cô nhận được trong khoảng thời gian cuối cùng đều đến từ những bác gái, chị gái trong phòng bệnh.
Nhìn thấu thói đời nóng lạnh, trải qua bệnh tật sinh tử, lòng bao dung của cô rộng hơn người thường rất nhiều, tính tình cũng trở nên điềm đạm hơn.
Thực ra nếu Lâm Tịch Tịch không chủ động gây chuyện, cô cũng rất hy vọng nữ chính nguyên tác này có thể có một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng Lâm Tịch Tịch lại thăm dò hỏi: “Dì đang kể chuyện ‘Bộ quần áo mới của hoàng đế’ à?”
Mặc dù trên mặt cô ta mang nụ cười thờ ơ, nhưng Kiều Vi biết cô ta là nữ chính trong nguyên tác, sao lại không nghe ra giọng điệu ngờ vực đó.
“Đúng vậy. Không ngờ Tiểu Lâm cũng biết.” Cô cười tủm tỉm hỏi ngược lại: “Không phải Tiểu Lâm từ quê lên sao? Sao lại biết truyện này?”
Lâm Tịch Tịch nghẹn họng.
Cô ta cảm thấy “Bộ quần áo mới của hoàng đế” có lẽ là tác phẩm của đời sau. Bởi vì cô ta cẩn thận nhớ lại hồi nhỏ đi học, sách giáo khoa đều là những bài như “Hồi nhỏ lãnh đạo học tập như thế nào”, “Quốc khánh”, “Để thóc về kho”, “Người cô tốt bụng”, “Ba lần qua dốc Hoàng Nê”, “Sức mạnh tập thể vĩ đại”, rất khác với sách giáo khoa ngữ văn đời sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-63.html.]
Cô ta vốn đã nghi ngờ Kiều Vi là người trọng sinh. Nhưng cô ta không rõ rốt cuộc Kiều Vi trở về từ mốc thời gian nào.
TBC
Nếu trọng sinh giống như cô ta, thì chắc Kiều Vi sống lại ngay tại chỗ. Chuyện này thoạt nghe đã rất kỳ lạ rồi, đột nhiên lại phát hiện ra câu chuyện cổ tích Kiều Vi kể có thể là thứ hiện tại vẫn chưa có, đầu óc cô ta càng thêm hỗn loạn.
Muốn thử thăm dò xem rốt cuộc Kiều Vi trở về từ khoảng thời gian nào, ai ngờ Kiều Vi lại hỏi ngược lại khiến cô ta nghẹn họng.
Đúng vậy, nếu như “Bộ quần áo mới của hoàng đế” là tác phẩm xuất hiện ở đời sau, vậy thì Lâm Tịch Tịch làm sao biết được.
Trán Lâm Tịch Tịch rịn mồ hôi, cái khó ló cái khôn nói: “Là thanh niên trí thức, thanh niên trí thức trong thôn chúng tôi từng kể. Tôi nghe mang máng giống như dì kể vậy.”
“Vậy sao, tôi thắc mắc sao cô lại biết.” Kiều Vi cười nói: “Ở đây làm gì có truyện cổ tích Andersen, chỉ có ở thành phố lớn mới có thôi.”
Kiều Vi hoàn toàn nói bừa, thực ra cô hoàn toàn không biết truyện cổ tích Andersen được du nhập vào Trung Quốc vào thời điểm nào.
Nhưng không sao, cô đã đọc nguyên tác, biết Lâm Tịch Tịch là người như thế nào.
Bà dì trọng sinh này chỉ có trình độ tiểu học. Mặc dù cô ta theo người chồng trí thức trẻ về thành phố định cư, nhưng cũng chỉ là một thành phố nhỏ loại hai loại ba mà thôi. Hơn nữa cô ta làm nội trợ cả đời, kiến thức và tầm nhìn từ đầu những năm chín mươi có thể hơn người ở thời đại này, nhưng không thể so sánh với người ở đời sau như Kiều Vi.
Kiều Vi dám cá, Lâm Tịch Tịch hoàn toàn không biết truyện cổ tích Andersen được du nhập vào Trung Quốc vào thời điểm nào.
Quả nhiên, người phải có khí thế. Kiều Vi tỏ ra cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, Lâm Tịch Tịch lập tức mất tự tin.
“Thật sao, chỉ có thành phố lớn mới có à. Tôi không biết.” Cô ta nói mơ hồ.
“Vì vậy tôi mới thấy kỳ lạ. Tôi đến từ thành phố, tôi biết thì không có gì lạ.” Kiều Vi vừa nhéo cánh tay nhỏ như củ sen của bé Năm, vừa thản nhiên nói nhỏ: “Nhưng Tiểu Lâm từ quê lên, vậy mà cũng biết, tôi mới thấy ngạc nhiên.”
Tim Lâm Tịch Tịch đập thình thịch.
Tuy bà dì trung niên này không có học vấn và kiến thức gì, nhưng lại rất giỏi cãi nhau, miệng lưỡi sắc bén, cố gắng bình tĩnh nói: “Không có gì lạ, đội sản xuất của chúng tôi có rất nhiều thanh niên trí thức đến từ khắp nơi, mỗi người dạy tôi một chút, cái gì tôi cũng biết.”
“Ồ, nói cũng đúng.” Kiều Vi giả vờ bừng tỉnh.
Lâm Tịch Tịch cảm thấy mình đã trót lọt, lấy lại dũng khí, cười nói: “Tôi biết rất nhiều, có những chuyện mà ngay cả dì Kiều cũng chưa chắc đã biết. Chỉ tiếc là tôi chưa từng lên tỉnh. Dì Kiều, không phải mấy hôm trước dì vừa mới lên tỉnh sao? Dì kể cho tôi nghe tỉnh trông như thế nào được không?”
Ánh mắt cô ta sáng ngời, nhìn Kiều Vi đầy mong đợi.