Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:50:07
Lượt xem: 57

Cơ thể đến tháng tự mình tắm trong nhà còn được, đến nhà tắm công cộng tắm thì không hay lắm.

“Anh đun nước cho em nhé, em ở nhà tắm rửa đi.” Nghiêm Lỗi vội nói.

Tối qua cô phàn nàn rằng dùng nước không tiện, cả người toàn là mùi của anh. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nửa đêm nửa hôm sao mà đi đun nước tắm được.

“Em đun nước xong rồi, chỉ chờ anh về giúp em lấy nước lạnh thôi.” Kiều Vi lấy hộp cơm ra: “Em gác hộp cơm lên bếp cho nóng. Chờ hai người tắm về rồi cùng ăn cơm.”

“Được!” Nghiêm Lỗi quăng đồng phục xuống ghế, quay người xách thùng đi lấy nước lạnh.

Anh pha nước cho Kiều Vi xong mới cầm chậu dắt Nghiêm Tương đến nhà tắm của đại viện tắm.

Kiều Vi tự tắm ở nhà.

TBC

Cứ đến tối thứ ba, thứ sáu, cả trấn lại rộn lên cảnh người trong khu gia thuộc đến đại viện tắm rửa.

Người dân sống trong trấn vô cùng ngưỡng mộ.

Nghiêm Lỗi gặp cả nhà đoàn trưởng Triệu trên đường. Đoàn trưởng Triệu hỏi: “Em dâu đâu?”

Nghiêm Lỗi nói: “Cô ấy không khỏe.”

Một tuần chỉ được tắm hai lần, tại sao một cô gái thành phố kỹ tính như Kiều Vi lại không đi tắm, chỉ có một khả năng thôi.

Đoàn trưởng Triệu lấy vợ khi mới mười sáu mười bảy tuổi, hiện giờ đã sinh đến năm đứa con rồi, đương nhiên cũng hiểu. Nghe anh nói vậy nên không hỏi nữa.

Lâm Tịch Tịch thực sự không có cơ hội tiếp cận Nghiêm Lỗi. Ban ngày anh không ở nhà mà toàn ở doanh trại. Buổi tối khi anh trở về, cậu của cô cũng về nhà, trong nhà người ta còn có vợ con, cô không thể đi thẳng vào cửa nhà người ta được.

Cuối cùng cũng gặp được Nghiêm Lỗi ở một mình, Lâm Tịch Tịch bắt đầu nóng lòng, muốn đi tới tìm cơ hội bắt chuyện, tạo ấn tượng với anh ngay lập tức.

Ai ngờ chị Dương lại vô tình bước tới ngáng đường cô ta.

Chị Dương còn quay đầu gọi Anh Tử: “Anh Tử, nắm tay chị con, đừng chạy lung tung.”

Anh Tử khó hiểu nói: “Con đã mười một tuổi rồi.”

Trời nóng thế này còn nắm tay, rất khó chịu.

Nhưng chị Dương lại lườm cô bé, mỗi người mẹ đều có uy nghiêm của riêng mình. Anh Tử thấy vậy thì rụt cổ lại, khó chịu tiến lên hai bước, đi bên cạnh Lâm Tịch Tịch.

Chị Dương nói với Lâm Tịch Tịch: “Mợ trông bé Năm, cháu trông Anh Tử nhé.”

Anh Tử cứng đầu nói: “Con đã mười một tuổi rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-76.html.]

Chị Dương mặc kệ cô bé, nói với Cương Tử và Hoa Tử: “Các con trông Quân Quân nhé.”

Không nói thì thôi, chị vừa dứt lời, Quân Tử đã làm trò con bò chạy mất, lại còn cười khúc khích.

Cương Tử tức giận gọi: “Đứng lại đó cho anh!”

Cậu nhóc là anh cả, phải gánh trách nhiệm trên vai, vội vã đuổi theo.

Hoa Tử trước giờ vẫn luôn là cái đuôi nhỏ của cậu nhóc, nên cũng chạy đuổi theo.

Chị Dương gọi: “Đứng ở cửa nhà tắm đợi mọi người nhé…”

Đoàn trưởng Triệu quay đầu nhìn vợ, chị Dương cũng nhìn anh ta.

Làm vợ chồng với nhau nhiều năm, đương nhiên rất ăn ý, chỉ cần nhìn nhau một cái là đã biết đối phương muốn nói gì. Đoàn trưởng Triệu liếc nhìn Lâm Tịch Tịch đang bị ngáng chân, sau đó lại gần Nghiêm Lỗi vừa nói chuyện vừa đi song song bên cạnh anh.

Như vậy, mọi người từ đội hình ngẫu nhiên chuyển sang đội hình ba hàng, hàng đầu có đoàn trưởng Triệu và Nghiêm Lỗi dắt theo Nghiêm Tương đi trước, hàng hai là chị Dương và bé Năm cản ở giữa, đẩy Lâm Tịch Tịch đi xuống hàng cuối cùng, lại còn có Anh Tử bám theo bên cạnh.

Nếu cô ta còn dám lại gần Nghiêm Lỗi, ngày mai toàn bộ người trong doanh trại sẽ biết cô ta có tình ý với đàn ông đã có vợ.

Lâm Tịch Tịch suýt nữa bị cục tức này làm nghẹn chết.

Đến nhà tắm, chị Dương đẩy Anh Tử đi theo Lâm Tịch Tịch, chị ta còn dặn Lâm Tịch Tịch: “Cháu tắm xong đừng ra ngoài liền, mợ còn bé Năm nữa.”

Lâm Tịch Tịch không còn cách nào khác, đành chăm sóc các em. Sau khi bọn họ tắm xong hết rồi thì chỉ còn đoàn trưởng Triệu đứng đợi bên ngoài.

Lâm Tịch Tịch vờ hỏi: “Cậu ơi, Nghiêm Tương đâu ạ?”

Cô ta nghĩ mình hỏi rất bình thường, nhưng thực tế khi người ta yêu cầu điều gì đó, nét mặt cử chỉ sẽ khác thường ngày. Đoàn trưởng Triệu liếc cô ta, chỉ ném cho cô ta một câu “Bọn họ đi rồi”, sau đó không nói gì nữa.

Cô ta vẫn chưa tiếp xúc gì với Nghiêm Lỗi mà!

Lâm Tịch Tịch bực bội muốn chết.

Nghiêm Lỗi về đến nhà, Kiều Vi đã tắm xong, còn gội đầu nữa. Đang giữa hè, đêm qua cô lăn lộn với Nghiêm Lỗi cả đêm, người ra đầy mồ hôi, cuối cùng cũng sảng khoái trở lại rồi.

Cặp lồng vẫn được để trên bếp nên không bị lạnh. Nghiêm Lỗi dẫn Nghiêm Tương về, để chậu xuống rồi vào bếp dọn dẹp nước tắm của Kiều Vi. Kiều Vi chia chén, lấy đồ ăn trong cặp lồng ra, cả nhà bọn họ có thể bắt đầu dùng cơm được rồi.

Sau khi dọn dẹp xong nước tắm, Nghiêm Lỗi chống tay rửa bồn tắm bên giếng, nhưng mắt anh lại nhìn Kiều Vi chằm chằm.

Kiều Vi tắm xong vẫn mặc áo sơ mi trắng của anh, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp.

Lúc thấy cô mặc thế này lần đầu vào mấy ngày trước, Nghiêm Lỗi còn khó hiểu không biết cô có tật xấu gì mà không mặc đồ của mình, phải mặc áo sơ mi của anh. Anh cũng cảm thấy áo mình rộng, cô mặc lên vừa dài vừa rộng, không ra thể thống gì.

Loading...