Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-02-19 11:50:11
Lượt xem: 52
Bây giờ lại thấy nóng trong người.
Áo sơ mi vừa rộng vừa lớn, khiến người ta không nhìn thấy được thân hình người mặc. Nhưng đêm qua Nghiêm Lỗi đã dùng tay phác họa đường cong trên cơ thể cô, gầy gò thon thả. Những đường nét đó vẫn còn in sâu trong đầu anh, dưới lớp áo sơ mi không thấy được lại càng khiến người ta mơ màng.
Huống chi là chân cô trắng như tuyết.
Nghiêm Lỗi nhìn thêm một lát, cảm thấy cái nóng mùa hè oi bức khiến người ta cũng trở nên khô nóng.
TBC
Kiều Vi để cặp lồng xuống, cô ngẩng mặt lên thấy Nghiêm Lỗi đang nhìn đùi mình với ánh mắt nóng bỏng. Cô giơ cẳng chân lên một chút.
“Dính bụi bếp sao?” Cô nhìn chân mình mãi vẫn không thấy gì, nên nhấc áo sơ mi lên nhìn đùi mình, vẫn không thấy: “Đâu có đâu? Dính ở đâu vậy?”
Nghiêm Lỗi ho một tiếng, treo bồn tắm lên tường: “Không có, không bị dính đâu.”
Kiều Vi lẩm bẩm: “Vậy anh nhìn em chằm chằm làm gì?”
Hai người đều đứng dưới hiên nhà, cô muốn chen qua người anh xuống bếp lấy cơm.
Nghiêm Lỗi liếc bàn cơm một chút, Nghiêm Tương đang xếp các đĩa thức ăn cho ngay ngắn, anh nói bằng âm lượng đứa trẻ không thể nghe thấy: “Chân của em đẹp lắm.”
Kiều Vi suýt thì sặc nước bọt của mình. Lời khen này thật là… chất phác.
Điều buồn cười hơn là Nghiêm Lỗi khen xong rồi không dám nhìn vào mắt cô, chỉ dám nhìn ra xa.
Kiều Vi xoay người thực hiện kabedon với anh.
“Nếu anh thấy đẹp như vậy thì khen lớn hơn chút nữa đi.” Cô nói: “Cứ lén lút vậy y như ăn trộm.”
Nghiêm Lỗi liếc Nghiêm Tương, khẽ nói: “Còn con trai đang đứng đây, lỡ như nó nghe rồi bắt chước theo thì biết làm sao bây giờ?”
“Cứ cho nó bắt chước.” Kiều Vi không thèm để ý: “Cha nào con nấy mà.”
“Phải cho nó bắt chước bố nó khen mẹ nó thế nào, vậy thì sau này nó mới biết cách khen vợ mình, làm vợ mình hài lòng như làm mẹ nó hài lòng vậy đó.”
Nghiêm Lỗi nháy mắt mấy cái.
Kiều Vi buông tay chặn tường ra, mỉm cười liếc xéo anh, sau đó quay người đi vào bếp.
Nghiêm Lỗi đi ra hiên nhà, chống nạnh nhìn ngoài sân, không biết vì sao tim anh đập hơi nhanh, cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Không lâu sau, Kiều Vi bưng cơm đi ra, Nghiêm Lỗi bước đến muốn nhận lấy. Kiều Vi nói: “Anh đi lấy đũa đi.”
Nghiêm Lỗi vào bếp lấy đũa, một nhà ba người ngồi trong sân. Mùi đồ ăn tràn ngập không khí, khói trắng của nhang muỗi lượn lờ chung quanh.
Nghiêm Lỗi nuốt cơm trong miệng xuống, nhìn Kiều Vi. Kiều Vi cũng liếc nhìn anh.
Nghiêm Lỗi lại liếc nhìn Nghiêm Tương. Nghiêm Tương đang cặm cụi ăn cơm.
Nghiêm Lỗi dừng đũa: “Tương Tương!”
Nghiêm Tương giương mắt: “Dạ?”
“Mẹ con có đẹp không?” Nghiêm Lỗi cười híp mắt hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-77.html.]
Khóe miệng Nghiêm Tương còn dính hạt cơm, nói mà không hề suy nghĩ: “Đẹp ạ!”
Nghiêm Lỗi nói: “Vậy con phải khen mẹ to vào, đừng nói nhỏ với bố.”
Nghiêm Tương rất nghe lời, nghe vậy lập tức nói to: “Mẹ ơi, mẹ đẹp quá!”
Kiều Vi cười đến mức che miệng mới không bị sặc: “Mẹ biết rồi, cảm ơn con yêu!”
Nói xong, cô mỉm cười nhìn Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi nghiêm túc dạy dỗ Nghiêm Tương: “Sau này nếu con thấy mẹ xinh đẹp thì phải khen to vào. Mẹ con thích được khen, nếu được khen mẹ con sẽ rất vui.”
Cậu bé lập tức nghe lời: “Vâng, con hiểu rồi!”
Có ai không thích được khen chứ, Nghiêm Tương cũng thích được khen nhất, Nghiêm Tương hiểu!
Cả nhà cười nói suốt cả buổi tối.
Kiều Vi dỗ Nghiêm Tương ngủ xong ra ngoài thấy phòng sách phía Tây vẫn sáng đèn, Nghiêm Lỗi đang đọc sách.
Kiều Vi đè vai Nghiêm Lỗi, sáp lại nói: “Đọc đến đâu rồi? Hửm, đọc đến hơn một phần ba rồi à?”
Có rất ít thứ để giải trí, nên khi làm chuyện gì thì càng tập trung hơn. Ngày nào Nghiêm Lỗi cũng đọc sách sau bữa tối, nên đọc cũng rất nhanh.
Nghiêm Lỗi không nhìn cô, lật thêm một trang: “Anh nói em nghe, đợi anh đọc xong thì nhất định phải xử lý quyển sách này.”
“Ừ!” Kiều Vi gật đầu ra vẻ cô không phản đối, nhưng cô lại tiến đến gần mặt anh hơn: “Vậy, nó có đẹp không?”
Giọng nói của cô sát bên tai, hơi thở phả vào tai anh khiến nó ngưa ngứa.
Nghiêm Lỗi xoa tai, đột nhiên nghiêm túc: “Đẹp hay không liên quan gì đến việc nó chính xác hay không.”
Kiều Vi cười híp mắt gật đầu: “Ừ!”
Nghiêm Lỗi hơi khựng lại, sắp xếp từ ngữ lại lần nữa: “Chúng ta không thể nói thứ không chính xác đẹp được.”
Kiều Vi cười càng tươi hơn: “Ừ!”
Cô giơ ngón tay cái với Nghiêm Lỗi, sau đó quay về phòng ngủ.
Nghiêm Lỗi ngồi ở bàn đọc sách suy nghĩ, không hiểu sao anh lại thấy mình bị bắt chẹt.
Anh vuốt phẳng trang sách tiếp tục đọc, nhưng lỗ tai dựng lên, nghe thấy từng âm thanh sột soạt trong phòng ngủ. Kiều Vi đã nằm xuống.
Nghiêm Lỗi lập tức thấy nóng trong người, làm sao còn đọc vào được nữa. Anh tắt đèn bàn rồi theo vào phòng.
Anh vừa nằm xuống thì đưa tay sờ Kiều Vi, nhưng chỉ chạm được vào không khí.
Kiều Vi đoán được hành động của anh, hất tay anh ra ngay.
“Đừng nghịch.” Cô khẽ quát: “Anh còn dằn vặt em đến mức ngày mai không dậy nổi thì ai làm đồ ăn sáng cho anh.”
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Nghiêm Lỗi không còn là người đàn ông chỉ biết im lặng hút thuốc khi bị từ chối nữa. Anh nhích qua, vẫn ôm Kiều Vi vào ngực: “Không dậy nổi thì đừng làm nữa. Anh đến doanh trại ăn, còn em dẫn Tương Tương đến đại viện ăn. Nếu muộn quá, đại viện không còn đồ ăn sáng thì hai mẹ con đến hợp tác xã cung tiêu mua bánh quy ăn sáng.”