Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 78
Cập nhật lúc: 2025-02-19 11:50:13
Lượt xem: 49
Kiều Vi phì cười, oán trách: “Bánh quy sao ăn sáng được chứ.”
Sao có thể lấy bánh quy lừa trẻ con đó là đồ ăn sáng được, con nít còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà.
Nghiêm Lỗi không đồng ý: “Sao lại không được. Cứ cho Tương Tương ăn bánh quy vào buổi sáng, con nhà người khác hâm mộ nó c.h.ế.t đi được đấy.”
Kiều Vi mới sực nhớ ra, ở thời này bánh quy là đồ tốt.
Trong lòng cô hơi rục rịch hỏi: “Nhà chúng ta có sữa bò không?”
Nghiêm Lỗi nghi ngờ hỏi lại: “Để làm gì?”
Kiều Vi nói với anh: “Sữa bò có chất dinh dưỡng, trẻ con nên ăn mỗi ngày ít nhất một quả trứng gà, một ly sữa.”
Cô ngừng một chút, bổ sung thêm cho phù hợp với đặc tính của thời đại này: “Vậy thì thân thể mới khỏe mạnh, thân thể là tiền vốn để làm cách mạng, lãnh tụ vĩ đại của chúng ta nói như thế mà.”
Sao lúc này Nghiêm Lỗi nhớ được lãnh đạo nói gì, anh chỉ cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay, chợt nhớ đến cách trong sách miêu tả da thịt của phụ nữ… “Hệt như sữa bò”.
“Kiều Vi…” Anh cắn lên gáy Kiều Vi, nói nhỏ: “Da của em… y như sữa bò vậy.”
Kiều Vi kéo cổ áo lót mà anh ngậm trong miệng lại.
Má ơi, mấy lời âu yếm này thật quê mùa!
Tuy quê nhưng cũng là tiến bộ rất lớn, nhất định không được cười anh mà còn phải cổ vũ nhiều hơn.
Kiều Vi nén cười, cô nghiêm túc hỏi Nghiêm Lỗi: “Vậy anh thích không?”
Sao lại không thích được.
Nghiêm Lỗi vùi vào cổ cô: “Ừm.”
Kiều Vi đạp anh: “Nói đi!”
Nghiêm Lỗi mới nói: “Anh thích.”
Giọng nói trầm thấp, hình như là chưa quen và xấu hổ với cách thể hiện sự yêu thích thẳng thắn này.
Người thời đại này thật là.
Cô quay người lại, đối mặt với Nghiêm Lỗi, chóp mũi đụng chóp mũi anh: “Còn da của anh có màu lúa mạch.”
Màu lúa mạch làm Nghiêm Lỗi liên tưởng ngay đến nông thôn, nhưng nghe giọng nói nũng nịu này thì không có vẻ chán ghét. Nghiêm Lỗi do dự một chút mới hỏi dò: “Vậy em có thích không?”
Kiều Vi ôm cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh: “Em thích.”
Cô xoa xoa cánh tay rắn chắc của anh: “Em cũng thích cái này, rất mạnh mẽ.”
Tay cô trượt xuống lồng n.g.ự.c cứng rắn của người đàn ông, ấn vào: “Đây nữa…”
Cô còn chưa nói hai chữ “em thích” thì môi đã bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng “a”.
Thật là, anh gấp như thế làm gì, cô còn chưa nói hết câu mà.
TBC
Miệng cô không nói được nữa, Kiều Vi chỉ còn cách dùng bàn tay để thể hiện cô thích cơ bụng săn chắc của người đàn ông này đến mức nào.
Dù sao cô vẫn còn đang trong kỳ kinh nguyệt, đùa giỡn một hồi cũng phải ngừng lại.
Nghiêm Lỗi ôm cô không buông tay.
Kiều Vi đập tay anh, lầm bầm: “Anh không nóng à?”
“Không nóng, em mát lắm, ôm thật thoải mái.”Anh nói. Hình như là vì cả hai đều nói “thích” nhau, nên anh dần không còn cảm giác xấu hổ khi bày tỏ sự yêu thích của mình nữa, anh ngừng lại một chút rồi nói nhỏ: “Anh thích cảm giác da thịt dán vào nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-78.html.]
Cả hai người đều cởi áo, da thịt hoàn toàn dính sát vào nhau. Hôm qua, hôm kia đều như vậy.
Kiều Vi đột nhiên nhận ra: “Khao khát da thịt à?”
“Cái gì?” Anh không hiểu.
“Là thế này…” Kiều Vi hỏi: “Lúc nhỏ bố anh hay những người khác trong nhà anh có thường ôm anh không?”
“Không.”
“Vậy có thơm anh không?”
“Có ai tự dưng đi thơm trẻ con đâu?”
“Đấy chính là khao khát da thịt đó.” Kiều Vi nói: “Con người có bản năng cần được an ủi. Thời thơ ấu, việc bố mẹ thường làm là ôm hôn con cái, hoặc ít nhất là xoa đầu, nựng má, những hành động đó có thể thỏa mãn nhu cầu được an ủi này. Sau khi trưởng thành, vợ chồng sẽ hỗ trợ lẫn nhau bằng cách hôn môi, ôm ấp, v.uốt ve và… sinh hoạt vợ chồng.”
“Những đứa trẻ lúc nhỏ ít được bố mẹ ôm ấp thì lớn lên nhu cầu được an ủi sẽ cao hơn người khác. Nhu cầu này được gọi là khao khát da thịt.”
“Hóa ra là thế, em biết nhiều thứ thật.” Nghiêm Lỗi nói.
Anh ngừng một chút, khẽ nỉ non: “Thì ra là vậy sao.”
Anh bỗng nhiên ôm chặt Kiều Vi, rất chặt, nhưng không nói lời nào.
Kiều Vi hiểu anh.
Cô đã đọc tiểu thuyết rồi, Nghiêm Lỗi lớn lên ở nông thôn, những đứa trẻ còn sống đều là những đứa còn sót lại sau cái chết. Làm gì có chuyện người lớn ôm hôn chúng, tất cả đều tự sinh tự diệt, mặc kệ chúng trưởng thành.
Tệ hơn nữa là nhu cầu của Nghiêm Lỗi cũng không được thỏa mãn trong hôn nhân, mà còn chuyển biến xấu hơn.
Anh ôm chặt lấy cô, không nói gì nữa.
Nhưng lại như đang nói rất nhiều thứ.
Anh oán trách cô.
Trách cô sao không hôn anh sớm hơn, sao không ôm lấy anh sớm hơn.
Nếu cô hiểu hết mọi thứ, sao cô lại đối xử với anh như thế.
Kiều Vi nhẹ nhàng thở dài, không biết nên làm gì.
Cô ôm chặt lấy anh.
Thậm chí cô còn cuốn lấy chân anh, dùng hết sức ôm lấy anh.
Trong bóng tối, cô nghe tiếng thở ra đầy dễ chịu của người đàn ông.
Lát sau, giọng nói của Nghiêm Lỗi đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Anh nói: “Kiều Vi…”
Nhưng ngay sau đó anh lại nói: “Thôi, không có gì.”
Kiều Vi đá anh: “Nói!”
Lúc này Nghiêm Lỗi mới nói: “Anh thấy mùi xà phòng khó ngửi.”
“Đương nhiên khó ngửi, dù sao cũng là xà phòng.” Kiều Vi đồng ý.
Nhưng không có cách nào, hiện tại xà phòng đã là đồ tốt nhất. Kiều Vi nhớ rõ trong nguyên tác, vào những năm bảy mươi, với tư cách là vợ của Nghiêm Lỗi, Lâm Tịch Tịch là một trong những người đầu tiên dùng xà phòng thơm ở chỗ họ.
“Người khác không có, tôi có” là nguyên tắc của sảng văn. Do đó có rất nhiều đoạn miêu tả Lâm Tịch Tịch dùng xà phòng thơm được người khác hâm mộ. Bởi vậy Kiều Vi mới có ấn tượng sâu.
“Lại còn rát da nữa.” Cô nói: “Thứ này nhiều kiềm, thật ra không tốt cho da.”
Cô nói xong mới nhận ra Nghiêm Lỗi không phải người sẽ nói nhảm, anh chủ động nói vậy nhất định là muốn nói gì đó.