Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:50:27
Lượt xem: 44
Nghiêm Lỗi luôn cảm thấy đầu óc của đứa cháu gái nhà đoàn trưởng Triệu này có vấn đề. Hôm nay cô gái này xem mắt đến váng đầu à? Chạy đến cả chỗ anh xoay vòng vòng?
Thật sự không khách sáo gì với anh, coi anh thành chú ruột à?
Đã vậy thì anh cũng không cần phải khách sáo với cô ta.
Vì cô bé Tiểu Lâm này không khách sáo với anh nên Nghiêm Lỗi cũng không coi mình là người ngoài.
Ai bảo anh có quan hệ tốt với lão Triệu chứ? Đó là tình đồng đội trên chiến trường. Chị Triệu cũng luôn quan tâm anh. Ngược lại, sau khi kết hôn vài năm anh lại hơi xa cách.
Bây giờ Kiều Vi và chị Triệu qua lại, hai nhà lại thân thiết hơn, Nghiêm Lỗi rất vui vẻ.
Chú Nghiêm không coi mình là người ngoài, vươn tay chỉ vào cháu gái lớn bên ngoại, bắt đầu lải nhải như một người cha: “Tôi nói này, cô như bây giờ là không được, cứ gào to như vậy, tôi liếc mắt nhìn qua là biết không phải con gái thành phố.”
“Con gái thành phố là như thế nào? Chính là cực kỳ chững chạc.”
“Nếu cô không biết nên làm như thế nào thì nhìn dì Kiều của cô đi. Dì Kiều của cô là người thành phố chân chính, từng học cấp ba.”
“Chiếc váy này… chiếc váy này là của dì Kiều phải không? Khi dì Kiều của cô mặc chiếc váy này, chỉ đứng yên không cần nói chuyện, cực kỳ trầm ổn. Là người mà người ta nhìn thoáng qua cũng biết là con gái thành phố chân chính.”
“Cô xem cô lại không được, cho dù trang điểm lên cũng có thể nhận ra là người ở quê lên, vô cùng rõ ràng.”
Người đàn ông xua tay: “Học thêm đi, nếu không hiểu thì hỏi dì Kiều của cô.”
Có thể nói, anh rất thật lòng quan tâm thế hệ sau, cũng hy vọng con cháu nhà đồng đội mình có thể tốt hơn. Nếu bây giờ cô ta đã lên thành phố nương nhờ cậu mình, sau này cũng phải rũ bỏ một số dấu vết của nông thôn trên người.
Lâm Tịch Tịch bị anh nói mà ngơ ngác, khi phản ứng lại, cô ta suýt nữa giậm chân, vỗ tay chửi bới.
Khó khăn lắm mới kiềm chế kịp thời, dù sao đây cũng là quan chức cấp cao tương lai, một người đại phú đại quý. Cô ta có lòng kính sợ với “quan” và “giàu”, thực sự không dám nhảy lên nhảy xuống, hai tay liên tiếp chỉ vào chóp mũi của đối phương mà chửi bới.
Nhưng thực sự tức đến đau đầu.
Bởi vì Lâm Tịch Tịch cực kỳ ghét người khác nói cô ta là đồ nhà quê. Vì là người nhà quê nên mới bị mẹ chồng thành phố khinh thường, bị bắt nạt cả đời.
Có phải Nghiêm Lỗi này bị mù rồi hay không.
TBC
Lâm Tịch Tịch nghiến răng nghiến lợi, nén cơn tức giận xuống, cười nói: “Mọi người đều nói tôi trắng trẻo, thoạt nhìn không giống người nhà quê.”
“Không liên quan gì đến ngoại hình.” Nghiêm Lỗi ra vẻ hùng hồn nói: “Chủ yếu phụ thuộc vào khí chất của một người, khí chất đó cô biết không. Cô thật sự, thật sự nên nhìn dì Kiều của cô nhiều hơn. Không phải tôi khoác lác, trong khu gia thuộc này của chúng ta, tôi thấy không ai có thể so sánh được với dì Kiều của cô.”
“Cô, trình độ học vấn của cô thế nào?” Nghiêm Lỗi đột nhiên hỏi: “Cô đã từng đi học chưa?”
Lâm Tịch Tịch nói: “Tôi từng học tiểu học.”
Lúc này, ở quê con gái học tiểu học đã khá tốt, biết đọc chữ, không phải có mắt như mù, còn có thể tính toán.
Nghiêm Lỗi lại nghiêm túc nói: “Cô nên thương lượng với cậu của cô, nếu có thể đi học thì nên quay lại trường. Cô còn trẻ, là tuổi có thể học được kiến thức, thực sự không cần phải sớm, sớm… Ôi, chắc cô cũng biết rồi. Không cần thiết, đợi vài năm nữa cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-86.html.]
Lâm Tịch Tịch cảm thấy đây không phải là đối thoại của nam và nữ. Cô ta cảm thấy mình giống một cấp dưới đang bị lãnh đạo dạy bảo hơn.
Cô ta nói: “Tôi là con gái, học nhiều để làm gì?”
Cô ta nhịn xuống không nói, mấy năm nữa trường học sẽ loạn, không có người đi học. Hơn nữa, nếu đi học ở thành phố thì sau khi tốt nghiệp phải trở về nông thôn.
Đi học trong thời đại này thì có ý nghĩa gì.
Ngay cả việc khôi phục kỳ thi đại học cũng là chuyện mười mấy năm sau.
“Tại sao phụ nữ lại không thể có học vấn?” Nghiêm Lỗi không đồng ý: “Cô nhờ cậu cô tìm cách lấy hộ khẩu của cô lại đây. Cô tiếp tục đi học thêm vài năm nữa, rồi nhờ cậu cô sắp xếp công việc cho cô.”
“Làm công nhân! Tôi nói cho cô biết, không có gì vinh quang hơn làm công nhân”.
“Nếu cô không có học vấn thì sẽ rất khó làm công nhân”.
Lâm Tịch Tịch bị dạy bảo đến mức trợn mắt, cuối cùng không nhịn được nói: “Cả đời làm công nhân thì có tiền đồ gì? Công việc tốt không bằng gả cho một người tốt.”
Mãi cho đến khi phong trào Metoo lan rộng khắp Trung Quốc vào những năm hai không mười bảy, mười tám, câu nói công việc tốt còn hơn lấy chồng tốt là nhận thức chung của xã hội đối với con gái.
Lâm Tịch Tịch là người ở những năm chín mươi nên tư tưởng này đã ăn sâu vào tâm trí.
Thật ra Nghiêm Lỗi đang nghĩ đến vấn đề giai cấp chứ không phải vấn đề hôn nhân. Anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Kiều Vi đã bước ra: “Tranh cãi gì vậy? Ôi, Tiểu Lâm, cô mặc váy này đẹp đấy.”
Lâm Tịch Tịch miễn cưỡng gọi “dì Kiều”, nói: “Tôi đến trả ghế. Tôi đi đây.”
Nói xong thì nhanh chóng bỏ chạy.
Cô ta không thể chịu nổi sự dạy bảo của người đàn ông này.
Sau khi cô ta rời đi, Nghiêm Lỗi lại chốt cổng, quay lại thì thấy Kiều Vi đang nghẹn cười.
Sao ngày nào cô cũng cười vậy? Nghiêm Lỗi cũng khó hiểu, từ khi Kiều Vi đi tỉnh về lại trở nên thích cười.
“Em cười gì?” Anh không hiểu ra sao.
“Khụ.” Kiều Vi nói: “Phong thái nhà quan thật là lớn.”
Nghiêm Lỗi này, ở nhà là chồng, là cha, là đàn ông. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Kiều Vi nhìn thấy một khía cạnh khác của anh.
Anh là đoàn trưởng, cấp bậc không thấp. Cấp dưới của anh có doanh trưởng, có đại đội trưởng, trung đội trưởng, tiểu đội trưởng và rất nhiều binh lính. Kiều Vi xuyên qua đây cũng đã gần một tuần, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh thể hiện phong cách lãnh đạo của mình.
Rất giỏi dạy bảo người khác, khiến một người trọng sinh như Lâm Tịch Tịch phải ngơ ngác.
“Đừng xen vào chuyện của người khác.” Kiều Vi nói: “Anh cũng không phải bố của cô ta.”
“Mặc kệ. Dù sao cũng gọi anh một tiếng chú, thấy thì nói mấy câu.” Nghiêm Lỗi nói: “Cô ta còn trẻ không hiểu chuyện, không biết học tập mới là điều tốt nhất trên đời.”