Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:50:44
Lượt xem: 44
Mặc dù cô muốn làm theo những video cải tạo nhà từng xem trước đây, nhưng Kiều Vi hiểu rõ, tuy video chỉ kéo dài mấy phút ngắn ngủi nhưng lượng công việc cần phải làm rất nhiều. Hơn nữa, là loại sẽ mệt đến mức không thể đứng thẳng.
Tất nhiên khi lên hình người làm video chỉ cho người xem thấy những điều thú vị, còn những phần cực nhọc vừa dơ vừa mệt đã được lược bỏ rồi.
Kiều Vi cũng giống Diệp Công thích rồng, cô chỉ thích làm những phần thú vị nhất để thỏa mãn trí tưởng tượng. Phần việc mệt nhọc còn lại đành giao cho Nghiêm Lỗi. Dù sao đây cũng là biểu hiện của vợ chồng đồng lòng.
“Xử lý vườn rau của anh trước đi, đất của anh còn thối không đấy?” Kiều Vi rướn cổ lên nhìn vườn rau.
“Một chút! Một chút!” Nghiêm Lỗi vội trả lời: “Sắp hết mùi rồi, ngày mai phơi nắng nữa là hết mùi thối.”
Kiều Vi cười liếc nhìn anh, sau đó cô mang đậu, nấm khô, củ cải muối và trái cây sấy đi vào bếp.
Nghiêm Lỗi đặt từng chậu ngâm giống lên bậu cửa sổ. Anh lau tay, sau đó cầm xẻng đi xới đất trong vườn rau. Bùn sông đã khô hẳn, chỉ cần xới thêm một lần, tiếp tục phơi nắng, thì mùi hôi tanh sẽ bay đi hết.
Vậy thì Kiều Vi sẽ không ghét bỏ nữa.
Nghiêm Lỗi nhớ lại lần anh tìm đoàn trưởng Triệu uống rượu sau khi cãi nhau vì vụ trồng rau năm đó, anh ta đã nhắc nhở anh.
“Cậu ủ phân cái gì hả, cậu tưởng mình còn đang sống ở quê sao?” Đoàn trưởng Triệu chỉ vào mũi anh nói: “Cậu không nghĩ à, cậu cưới vợ ở đâu? Là cưới vợ thành phố đó! Cô ấy chịu được mới là lạ.”
Sau đó đoàn trưởng Triệu mách nước cho anh có thể dùng bùn sông thay thế.
Thực ra không có cái gì tốt bằng phân tự ủ, nhưng không cần thiết nữa. Mảnh đất đã bị anh san phẳng lại, anh cũng sẽ không trồng rau nữa.
Lúc đó Nghiêm Lỗi đã nghĩ anh sẽ không bao giờ trồng nữa, nhưng không ngờ có một ngày anh lại gieo những hạt giống mới.
Nghiêm Lỗi vừa xới đất vừa thở dài. Quả nhiên con người phải trải qua một số chuyện mới có thể trưởng thành và tiến bộ được.
Bây giờ cô đã bao dung hơn trước rất nhiều. Một khi con người chịu mở rộng lòng mình, cuộc sống cũng sẽ dễ chịu hơn.
Vợ chồng Nghiêm Lỗi và Kiều Vi vui vẻ rạng ngời như ánh mặt trời, còn Lâm Tịch Tịch lại không được tốt cho lắm.
Lúc gặp Nghiêm Lỗi ở chợ, cảm giác của cô ta tối qua lại càng rõ ràng hơn… người đàn ông này rất phiền.
Tóm lại, không nhắc đến các yếu tố khác, chỉ riêng người này, bây giờ Lâm Tịch Tịch cảm thấy anh rất phiền.
Tâm hồn Lâm Tịch Tịch vốn là một bà cô trung niên. Vào độ tuổi này, cô ta rất thích lải nhải dạy dỗ lớp trẻ. Nói theo thời đại của Kiều Vi, đây là kiểu của bố già.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-95.html.]
TBC
Hơn nữa Lâm Tịch Tịch là người trọng sinh, trải nghiệm kỳ diệu này đã mang đến cho bà cô khốn khổ ở thập niên chín mươi một loại tự tin mãnh liệt, cảm thấy bản thân đang đúng trên vai của thời đại, có thể khinh thường người trong thời đại này.
Cảm giác hơn người này khiến cô ta tự tin và sung sướng.
Nhưng cô ta nào biết Nghiêm Lỗi lại càng giống bố hơn cô ta, trực tiếp dập tắt khoái cảm của cô ta.
Thật là… phiền.
Tối qua cô ta còn nghĩ đến tiền đồ rộng mở của anh, mơ về tương lai phú quý giàu sang, cô ta còn có thể nhịn.
Nhưng hôm nay cô ta nhìn thấy gì ở chợ? Lưng anh đeo cái sọt, toàn mua đồ linh tinh? Nào là vải dệt thủ công, giày vải tự dệt, thậm chí có cả giày rơm.
Anh ta mua giày rơm!
Trong phút chốc, ảo giác mà hai từ “quan lớn” mang đến lập tức sụp đổ, chỉ còn lại tối tăm mịt mờ.
Cô ta ngày càng thấy rõ dáng vẻ quê mùa đến từ nông thôn giống mình của Nghiêm Lỗi.
Bản chất của con người là thứ rất khó thay đổi. Mặc dù Lâm Tịch Tịch vẫn luôn tự nhủ đây chỉ là chút chuyện vặt, chẳng có gì quan trọng, nhưng rồi cô ta nhận ra lúc này không khác gì bản thân thời trẻ. Thứ cô ta thật sự khao khát vẫn là thành phố.
Cô ta dành hơn nửa cuộc đời vẫn chưa thể biến mình thành người thành phố chân chính.
Mới tối qua, Nghiêm Lỗi chỉ vào cô ta bảo rằng, nhìn qua biết ngay là người nhà quê. Anh không biết lời này khiến Lâm Tịch Tịch đau lòng cỡ nào.
Lâm Tịch Tịch và Tiểu Trương đi lang vô định trong trong khu chợ đông đúc. Cô ta cố nói khách sáo hỏi về chuyến đi lên tỉnh của Kiều Vi.
“Họ hàng của chị dâu, là một bà cụ, không phải là người tốt.” Tiểu Trương nói: “Không thể qua lại với loại họ hàng này được.”
Sao lại là bà cụ? Không phải theo trai sao?
Nhưng Lâm Tịch Tịch nhận ra cô ta không còn hứng thú với chuyện này nữa.
Lúc này, cô ta nhìn những người dân thôn quê tay lấm chân bùn và một số cư dân sống trong thị trấn nhỏ cũng không khác người nhà quê là mấy, trong lòng cô ta chán nản không thôi.
Thậm chí cũng chán ghét Trương Quốc Cường… cậu ta cũng là người nhà quê. Giọng nói của Tiểu Trương nhiễm khẩu âm rất nặng, hay sử dụng phương ngữ trong lúc trò chuyện.
Lúc này, Lâm Tịch Tịch lại đối diện với chính mình, nhận ra mấy chục năm rồi cô ta vẫn thích người thành phố.
Cô ta ghét nông thôn, ghét nơi mà cô ta sinh ra. Thậm chí sau khi trải qua hơn hai mươi năm giày vò ở thành thị, lại càng ghét hơn cả khi còn trẻ.