Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 381

Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:00:19
Lượt xem: 23

Trương Hồng Binh thích xem cuộc vui, thấy có người quen, lập tức chạy tới trò chuyện khách sáo.

Chờ cậu chạy về thì Trương Thiên hỏi.

“Sao lại có nhiều người tới như thế?”

Cô còn tưởng rằng chỉ có thân thích của nhà Điêu Quý tới nhặt xác và người của đại đội nhà mình thôi, nhưng vừa rồi cô còn thấy được lãnh đạo của công xã.

Trương Hồng Binh nhỏ giọng nói: “Nghe nói là yêu cầu của cấp trên, chuyện lần này rất nghiêm trọng, cấp trên cho rằng đại đội ở gần hiện trường thế mà còn có thể xảy ra chuyện ác cực kỳ bi thảm như vậy là có liên quan nhất định tới chuyện lãnh đạo của công xã không có làm tốt, bảo mọi người đều tới xem tử hình, sau này coi đây làm gương, vì nhân dân phục vụ thật tốt.”

“Chị nhìn những người đỏ mắt bên kia đi, những người đó là khổ chủ, đặc biệt tới xem kết cục của kẻ thù.”

Nói xong không nhịn được chép miệng.

Trương Thiên nhướng mày, tiếp tục nhìn quanh sân.

Hôm nay là một ngày trời nắng hiếm hoi, khi mặt trời sắp tới đỉnh cao nhất của bầu trời, một chiếc xe đưa công an và phạm nhân tới.

Trương Thiên lập tức lấy lại tinh thần nhìn qua, Điêu Quý hoàn toàn không có bộ dạng ngang ngược kiêu ngạo của ngày đó, cả người như chim sợ cành cong, sắc mặt xanh trắng, bị người phía sau đẩy đi về phía trước.

Vừa đi, anh ta vừa giải thích với người đang áp giải anh ta ở phía sau.

“Tôi thật sự không phải cố ý, lúc trước tôi chỉ là muốn đùa giỡn các cô ấy một chút, ai có thể nghĩ tới bọn họ nhát gan như thế, tự mình nhảy xuống sông.”

“Anh có thể hỏi ba tôi, ông ấy biết hết! Những chuyện đó đều là do ông ấy giúp tôi giải quyết, không liên quan tới tôi mà!”

Điêu Quý nhìn về phía ba mình, giãy giụa muốn chạy về phía ông ta, bị công an phía sau đè lại.

“Ba, ba nói đi! Con chính là con trai duy nhất của ba mà!” Anh ta khàn cả giọng mà quát.

Bí thư Điêu bên cạnh coi như không nghe, sắc mặt xám trắng, cũng không thèm nhìn tới con trai của mình một cái, dáng vẻ cũng rất rất khó coi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-381.html.]

DTV

Ngoại trừ Điêu Quý và ba của anh ta, còn có một phạm nhân, cũng muốn chấp hành tử hình.

Ba người bị ép quỳ gối đằng trước, hai tay bị dây thừng trói chặt ở sau lưng.

Cho dù đã quỳ gối nơi đó thì Điêu Quý vẫn cứ không từ bỏ, còn đang năn nỉ ba của anh ta giúp anh ta.

Vài vị công an cầm s.ú.n.g cách đó vài bước tiến lên, lần lượt đứng ở phía sau ba phạm nhân.

“Chấp hành!”

“Phanh —— phanh —— phanh!”

Sau ba tiếng s.ú.n.g vang lên, ba người ngã xuống nằm liệt ở một bên, m.á.u tươi theo miệng vết thương chảy ra, thấm vào mặt đất, tẩm bổ vạn vật.

Mặt của Trương Thiên không chút thay đổi nhìn tất cả, tư duy lại hoàn toàn đọng lại sau khoảnh khắc tiếng s.ú.n.g vang lên kia, hai con mắt chớp cũng không chớp, đầu óc trống rỗng, không nhúc nhích đứng ở nơi đó giống như một tượng đá, im lặng mà kiên định.

“Chị, đi thôi.” Trương Hồng Binh bên cạnh kéo cô một chút, đánh thức cô từ trong im lặng.

Cô đi được hai bước, lại quay đầu lại nhìn, đã có mấy người ngồi xổm bên cạnh t.h.i t.h.ể khóc rống, có bà cụ hơn tám mươi tuổi, cũng có đứa trẻ mới hơn mười tuổi.

Một màn này khắc sâu vào trong tâm trí của Trương Thiên, sau này cho dù cô có gặp phải bao nhiêu cám dỗ thì cũng cũng không bao giờ bước ra một bước kia, bảo vệ chặt chẽ ranh giới đó trong lòng.

Mấy ngày kế tiếp, phàm là gia đình đi xem tử hình thì không một ai ăn thịt.

Cho dù từng xem bao nhiêu lần g.i.ế.c heo, nhưng trường hợp vẫn không giống như người chết.

Cũng may, thời gian sẽ thay đổi tất cả.

Rất nhanh đã đến lúc ăn tết, toàn đại đội Hồng Quang trở thành đại đội được hoan nghênh nhất.

Có tiền thì sẽ không nhịn được mua đồ vật cải thiện sinh hoạt.

Trương Thiên cũng giống vậy, cô dẫn theo hai đứa em trai, điên cuồng mua mua mua ở trung tâm mua bán, sau khi tiêu hơn hai trăm đồng thì cuối cùng cũng trút được sự buồn bực trong lòng, mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà.

Loading...