Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 395
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:00:41
Lượt xem: 14
Ngay từ đầu chỉ có vài giọt đánh vào lòng bàn tay, chỉ trong chốc lát đã biến thành mưa to tầm tã, như viên đạn b.ắ.n xuống, đánh đến nóc nhà vang ào ào.
Xem ra, trong khoảng thời gian ngắn là không đi được.
Trương Thiên bất đắc dĩ đóng cửa sổ lại, đi tới quầy tiếp tân thêm tiền phòng một ngày nữa, sau đó tiếp tục về phòng ngủ.
Chờ tỉnh giấc thì bên ngoài đã từ mưa to biến thành mưa vừa, bầu trời vẫn cứ u ám, giống như thần tiên trên trời lấy mây rửa ngọn bút.
Mưa lớn như thế, Trương Thiên không ra ngoài được, cũng may phía sau nhà trọ có phòng bếp, ăn cơm là không có vấn đề.
Cứ ăn ngủ, ngủ ăn như vậy, sau hai ngày chờ đợi cuối cùng thì cũng qua cơn mưa trời lại sáng.
Trương Thiên lập tức đi tới bến xe, chuẩn bị đặt xe trở về.
Nói trùng hợp cũng trùng hợp, vừa lúc có một chiếc xe khách sẽ xuất phát sau một giờ nữa.
Trương Thiên lập tức mua vé xe, trở lại nhà trọ, lấy đồ vật của mình xuất phát.
Sau cơn mưa không khí hết sức thoải mái mát mẻ, không trung xanh thẳm như tắm, ánh mặt trời màu vàng kim từ bầu trời lười biếng chiếu xuống, đắm chìm trong hoàn cảnh như vậy dường như toàn thân đều được rửa tội.
Trên xe không có nhiều người, số người ngồi không được nửa xe, bởi vì mới vừa đổ mưa, mặt đường lầy lội không chịu nổi, xe đi một hồi thì đã rơi vào một vũng bùn.
Xe lung lay, giống như nhảy nhót ở phòng khiêu vũ, giày vò đến nỗi mọi người cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt đầy sao xẹt.
Sắc mặt của Trương Thiên tái nhợt, tay phải nắm lấy tay nắm bên cạnh, tay trái chặt chẽ ôm lấy ba lô của mình ấn chặt dạ dày đang quay cuồng.
Cứ như vậy đi hai giờ, xe đột nhiên thắng gấp một cái.
Trán của Trương Thiên đánh vào chỗ ngồi phía trước, ấn ra một vết đỏ.
“Người điều khiển, sao không đi nữa?” Hành khách trên xe khó hiểu nói.
Người lái xe phía trước gân cổ lên kêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-395.html.]
“Sườn núi phía trước có cục đá rơi xuống, đường bị chặn!”
Đầu óc choáng váng của Trương Thiên lập tức tỉnh táo lại.
DTV
Cô duỗi đầu ra ngoài cửa sổ, hung hăng hít không khí bên ngoài, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Hành khách trên xe lần lượt xuống xe, Trương Thiên bỏ balo vào ghế dựa cũng đi xuống theo.
Trải qua hai ngày mưa to cọ rửa, bùn đất dưới mặt đường bị nước mưa rửa sạch lộ ra hòn đá phía dưới, hơn nữa xe cộ qua lại nghiền ép ra vết lõm, tích lũy một hố nước bùn tràn đầy.
Mà phía trước con đường chưa tới mười mét có một đống lớn bùn đất chảy xuống từ đồi núi bên cạnh, bao phủ con đường, đồng thời còn có mấy cục đá cần ba người mới có thể ôm lấy, một cái cây to bị ngã xuống đường do sạt lở bùn đất, toàn bộ con đường không có một chút khe hở có thể làm cho người ta đi qua.
Đứa nhóc phía trước Trương Thiên vừa xuống đất, lập tức nhảy vào vũng bùn kia vui vẻ đạp nước, chọc cho mẹ của cậu ta bắt lại đánh.
Sau bên này lại quen mắt như vậy?
Đáy mắt của Trương Thiên xẹt qua một tia khó hiểu, nhìn xung quanh một lượt.
Đột nhiên, cô phát hiện cách đó không xa có một cái cây tạo hình kỳ lạ, phía trên còn có một quả cầu tròn làm từ bùn đất.
“Đây không phải đại đội bán bột khoai lang đỏ kia sao?!”
Trương Thiên ngạc nhiên.
Lúc ấy cô ngồi trên xe, liếc mắt một cái đã thấy quả cầu đất kia, dưới sự tò mò mà hỏi thôn dân, đối phương nói đó là tổ ong vò vẽ, tuyệt đối không thể đụng vào.
Cũng chính là bởi vì như vậy cho nên cô mới nhớ kỹ nơi này.
Nếu nơi này là đại đội bán khoai lang đỏ kia thì chuyện lần này sẽ dễ giải quyết.
Trương Thiên trở lại nơi xe dừng, các hành khách đang cãi nhau với người điều khiển.
Người điều khiển cho rằng đường bị chặn, mọi người cũng không có công cụ, trong thời gian ngắn là không đi tiếp được chỉ có thể dẹp đường hồi phủ.
Mà hành khách cũng hiểu được điểm này, nhưng không cam lòng, hy vọng người điều khiển trả tiền lại.