Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 521
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:43:22
Lượt xem: 17
“Tôi không thể chịu nổi cái hương vị của nó, mấy cậu muốn ăn thì cứ ăn, chỉ cần đừng để tôi ăn là được.”
“Đúng rồi.”
Bạch Thiển Thiển dừng lại vài giây, sau đó lại nhìn người bạn tốt:
“Nghỉ hè cậu có về không?”
Trương Thiên gật đầu:
“Tất nhiên là phải về rồi, cậu có muốn quay về với tôi không?”
Đôi mắt cô ánh lên sự chờ mong, mặc dù cô đã biết là khả năng không cao.
Quả nhiên, Bạch Thiển Thiển lắc đầu nói:
“Chắc là tôi không có thời gian đâu, lúc nào về cậu mang cho tôi mấy quả táo tàu bên đó nhé. Mẹ tôi nghe nói tào tàu chỗ các cậu rất tốt cho cơ thể, nhờ cậu mang cho một ít.”
“Chuyện này thì không thành vấn đề.”
Trương Thiên đồng ý với một thái độ vô cùng tự tin.
Thời điểm táo chín rơi vào khoảng tháng chín, khi đó lại vừa lúc cô khai giảng. Đợi táo đỏ phơi khô xong, cô có thể nhờ gia đình gửi một phần về đây.
Với lại, cô cũng muốn xem nhà mới tu sửa đến đâu rồi.
“Oa ~”
Trương Thiên ôm ngực, nhìn căn biệt thự nhỏ ở nông thôn cao lớn trước mắt.
Với kết cấu xi măng cốt thép, hơn nữa còn được trang trí theo kiểu nhà thuần Trung Quốc, nền gạch màu xanh lơ, tường trắng ngói đen. Trông căn nhà giống như một bức tranh thuỷ mặc thanh tao tươi mát, đẹp đến nỗi khiến trái tim cô suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Triệu Tùng đứng bên cạnh cũng hơi sững sờ, lẩm bẩm:
“Căn nhà này khá giống căn tứ hợp viện của chúng ta.”
Trương Thiên cũng không ngờ ngôi nhà lại được xây hợp ý mình đến vậy.
Trước đây cô chỉ nói đại khái về yêu cầu của mình mà thôi, không ngờ đối phương lại có thể tiếp thu và mang lại hiệu quả đỉnh cao như vậy.
“Mời ai tu sửa thế ạ.”
Trương Thiên hỏi mẹ Chung Quyên.
Mẹ Chung đang cầm túi sủi cảo trong tay, bà ấy bóp rồi gập nó lại, một cái sủi cảo nhỏ xinh ra đời.
Bà ấy giải thích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-521.html.]
“Là đội thi công của xưởng xây dựng, đội trưởng tên là Hướng Kiến Hoa, chính cậu ta đã tu sửa căn nhà này đấy.”
Nói đến đây, Chung Quyên hứng thú ghé sát tai Trương Thiên thì thầm:
“Sau này nhà chúng ta cứ mời cậu ta tới làm, cứ làm như con nói đi, trông quá đẹp!”
Trương Thiên ngầm tán thành.
“Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến nơi vậy?”
Sắc mặt Mao Khải năm nay vừa đủ mười chín tuổi trắng bệch, liên tục than vãn. Cậu ta ôm chặt chiếc ba lô trên đùi, vì trên xe xóc nảy nên nói chuyện khá đứt quãng.
Sắc mặt bác sĩ thú y Kiều Tả cùng đi thực tập với cậu ta cũng nhăn nhó. Là đàn anh, anh ta cố gắng giữ hình tượng chững chạc, đưa tay vỗ vai Mao Khải.
“Cố gắng thêm chút nữa, sắp đến rồi.”
Khuôn mặt Mao Khải suy sụp.
Bất chợt, xe chạy êm ru.
Hành khách trên xe đều thở phào nhẹ nhõm.
Mao Khải ngơ ngác, dường như chưa kịp phản ứng, lẩm bẩm:
DTV
“Sao tự dưng lại êm thế này?”
Nói xong, cậu ta mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn.
Ngoài cửa sổ lất phất mưa phùn, khói xe dần tan biến trong quá trình di chuyển. Hít một hơi không khí trong lành, mát lạnh, dường như cả tâm hồn đều được gột rửa.
Điều khiến cậu ta bất ngờ nhất là con đường nhựa bằng phẳng dưới bánh xe.
Cậu ta cũng không ngoái đầu lại mà vỗ vai Kiều Tả.
“Anh Kiều, anh mau nhìn xem, đây có phải con đường mà đồng chí Dương Học nói không?”
Kiều Tả nhích chiếc túi trên đùi, nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt sáng rực.
“Chắc chắn là nó rồi! Chúng ta sắp đến rồi!”
Mắt anh ta tinh tường, nhìn thấy rõ ràng công xưởng màu trắng đồ sộ ở phía xa. Nếu không nhầm thì đó chính là xưởng sữa Hồng Quang mà Dương Học đã nói.
Lúc trước, Dương Học nói sẽ lo toàn bộ chi phí đi lại, chỉ cần làm việc chăm chỉ, mỗi tháng ít nhất cũng kiếm được sáu mươi tệ, nghỉ hai ngày cuối tuần, còn có cả tiền thưởng.
Mao Khải đến đây vì lý tưởng, còn anh ta là vì hiện thực.
Kiều Tả là người đàn ông có vợ con, trên có hai người già, dưới có hai con nhỏ, cả nhà trông chờ vào đồng lương ít ỏi của anh ta. Nếu không phải vì trong thời gian học không xin được việc, thì anh ta cũng chẳng đời nào chọn đến công xưởng ở vùng quê này làm việc.