Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 527
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:43:31
Lượt xem: 19
Trước khi rời đi, Trương Thiên thưởng cho anh ta và Mao Khải hai mươi đồng.
“Các cậu không phải nhân viên chính thức của xưởng sữa, nhưng dù sao cũng làm việc hết lòng vì xưởng sữa, hai mươi đồng này là tiền thưởng, hy vọng sau khi trở về trường học, hai người sẽ nghiêm túc học tập, hoàn thành việc học của mình.”
Trương Thiên cười nói.
Miệng Mao Khải mở to, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy tiền, Kiều Tả bên cạnh cũng rất vui vẻ.
“Sang năm tôi vẫn sẽ đến, xưởng trưởng Trương nhất định phải giữ chỗ cho tôi.”
Kiều Tả nghiêm túc nói.
Trương Thiên mỉm cười, gật đầu:
DTV
“Có thể, chờ mong anh đến.”
Sau khi khai giảng, Trương Thiên mang đặc sản ở quê đến, những người khác cũng vậy.
Nông Bình ngoài mang ớt tương còn mang lạp xưởng hun khói, Giản Băng ngoài mang xúc xích, còn mang theo một hộp dưa chua, Khâu Tuệ Lệ mang theo không ít đồ ăn vặt đặc sản, mùi thơm nồng nàn, được hoan nghênh nhất.
Hai tháng không gặp, mọi người có không ít chủ đề, tán gẫu khí thế ngất trời.
Chẳng qua đang trò chuyện, Khâu Tuệ Lệ bỗng thở dài.
“Cậu sao vậy.”
Giản Băng nghi hoặc.
“Bạn trai tôi muốn đi Mỹ du học, nghe nói bên trên có ý tưởng này, muốn đưa một nhóm sinh viên xuất sắc qua bên đó học kiến thức kỹ thuật tiên tiến.”
Khuôn mặt Khâu Tuệ Lệ đầy u sầu, cô ấy cầm điểm tâm ngọt cũng không ăn được.
Du học? Trương Thiên chấn động, trái tim đập nhanh.
Mắt Trương Thiên sáng lên, nhóm sinh viên trao đổi quốc tế được chính phủ tài trợ đã bắt đầu được chọn lựa rồi sao?
“Chuyện khi nào? Trường học có những yêu cầu gì.”
Cô vội hỏi.
Khâu Tuệ Lệ ngạc nhiên nhìn cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-527.html.]
“Tháng sáu năm nay có thông tin, thế nhưng phía trường học có hoạt động gì chưa thì tôi không biết, cậu là thủ khoa tỉnh, nếu cậu muốn đi, xác suất được chọn là rất lớn.”
Nói thật là Trương Thiên muốn đi.
Không phải là sính ngoại, mà là vì dây chuyền sản xuất và học hỏi kinh nghiệm khởi nghiệp, phát triển thành công của các ông lớn ngành sữa ở các nước phát triển.
Máy móc sản xuất kem và dây chuyền đóng gói vô khuẩn của Mỹ là thứ Trương Thiên vẫn luôn muốn có, nhưng một là vì không được ra nước ngoài, không tìm được xưởng máy móc, vấn đề thứ hai là về vốn.
Cho dù là máy móc hay dây chuyền đều cần rất nhiều tiền, đối với cô bây giờ mà nói đó là một con số thiên văn.
Nhưng cô có thể mua thiết bị trước, dây chuyền sản xuất thì sẽ điều chỉnh dần dần.
Khi suy nghĩ của cô đang tung bay, tự hỏi sẽ phát triển xưởng sữa như thế nào, những bạn cùng phòng mở miệng hỏi.
“Cậu muốn đi du học sao.”
Vẻ mặt Nông Bình nặng nề, ánh mắt nhìn Trương Thiên thâm trầm.
Trương Thiên hoàn hồn, cân nhắc từ ngữ, nói ý tưởng của mình ra.
“Muốn học tập tri thức tiên tiến và cách quản lý của bên kia, sau đó trở về xây nhà xưởng của chúng ta.”
Vẻ mặt Nông Bình thoải mái hơn, ôn hoà nói:
“Cậu có thể tìm giảng viên hướng dẫn hỏi xem, có thể sẽ được chọn.”
Nói thật Trương Thiên không quá ôm hy vọng mình được chọn, cô có thể thi đạt thủ khoa tỉnh, hoàn toàn là do ôn tập sớm thời hạn, chỉ tốn một tháng chuẩn bị, còn có thể thi được thành tích tốt như những người khác mới là thiên tài thật sự.
Thế nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, cô vẫn có một tia hy vọng.
Cô tìm giảng viên hướng dẫn, hỏi cô ấy chuyện du học, nhận được một nụ cười khổ.
“Lần này đưa người qua bên kia du học, chủ yếu là về mảng khoa học tự nhiên, nâng cao trình độ khoa học, những người được chọn chủ yếu học chuyên ngành hóa chất, máy móc, công trình vật lý, chuyên ngành tài chính của chúng ta thì có xác suất được chọn không lớn.”
Trương Thiên buồn bã:
“Như vậy sao, vậy không còn cách nào.”
Giảng viên hướng dẫn thấy thế, vội an ủi sinh viên tự hào của mình:
“Không sao, năm nay không được, không chừng năm sau sẽ được.”
Ngộ nhỡ đả kích sinh viên, ảnh hưởng đến trạng thái học tập, như vậy cũng không tốt.