Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:47:40
Lượt xem: 39
Khi từng túi lương thực được chất lên xe, những người đang chờ còn lại đều ngạc nhiên.
"Ghê gớm, một mình Sở Thấm mà có nhiều lương thực như vậy, một người có thể kiếm bằng hai người."
"Ngày nào cô ấy cũng làm hết công điểm, nhiều lương thực như vậy cũng là chuyện bình thường. Lúc mình đang rảnh rỗi thì người ta làm việc liều mạng, ôi, đứa nhỏ không cha không mẹ đáng thương."
"Ui! Vẫn còn đang chuyển, rốt cuộc là bao nhiêu đây..."
Bao nhiêu?
Sở Thấm không chuẩn bị đủ bao tải, vẫn phải nhờ bí thư chi bộ trong thôn đứng ra đưa cô thêm hai cái.
Tổng cộng được tám bao tải to, chiếm hết hơn phân nửa xe đẩy!
Sở Thấm dùng rất nhiều công sức mới đẩy được xe đẩy vào trong nhà, trên đường đi cũng thu hút không ít người đứng xem.
"Phiền toái." Sau khi về đến nhà, Sở Thấm lau mồ hôi, vừa mừng lại vừa lo lắng.
DTV
Lương thực nhiều đương nhiên là việc vui, nhưng nhiều lương thực như vậy, chắc chắn sẽ bị người hữu có tâm để mắt tới.
Sở Thấm dời mấy bao tải khoai lang ra ngoài, đổ vào trong phòng ngủ cho thoáng.
Chỉ tính riêng khoai lang thôi thì hiện tại nhà cô có tám trăm cân, không thể để hết trong phòng ngủ được, nhưng cất trong phòng bếp và nhà chính thì cô lại sợ bị chuột gặm, Sở Thấm rất buồn rầu.
Không ngờ cô cũng có một ngày vì quá nhiều lương thực mà buồn rầu.
Sở Thấm thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đổ vào trong phòng ngủ, dù sao cô cũng chỉ cần chừa cho mình một lối đi nhỏ, ngay cả gầm giường cũng chất đầy khoai lang.
Còn lại là thóc, đậu xanh, đậu đỏ các loại, đậu xanh thì có thể đặt ở trong tủ, còn thóc thì kéo thẳng vào trong hầm ngầm.
Trong bao tải là thóc mà không phải gạo, phơi khô xong cũng chưa bóc vỏ. Thật ra như vậy mới tốt, hạt thóc càng để được lâu hơn, bảo quản trong hai ba năm chắc chắn sẽ không vấn đề gì.
Hai kho lúa cũng chưa đổ đầy, kho lúa thứ hai vẫn còn hơn một nửa.
Không sao cả, không phải vẫn còn ngô hay sao.
Sở Thấm lạc quan, một ngày nào đó cô sẽ lấp đầy kho lúa.
Sắc trời dần tối, tin tức Sở Thấm có bao nhiêu lương thực đã lan truyền khắp thôn.
Nhà họ Sở.
Sau khi cơm nước xong, chú Sở không đi đánh bài, ông ấy cũng cần cất lương thực vào bên trong kho lúa.
Thím Sở cảm thán: "Nói như vậy thì Sở Thấm còn kiếm được nhiều lương thực hơn ông, một năm qua, con bé đúng là vất vả."
Chú Sở nghiêm mặt không nói lời nào, cảm thấy có chút mất mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-115.html.]
Một người đàn ông trưởng thành như ông ấy là làm không lại Sở Thấm?
Sự thật chứng minh, trong thôn có rất nhiều đàn ông đều không làm bằng cô, trong lúc nhất thời, Sở Thấm đã khiến không ít đàn ông xúc động.
Đương nhiên là xấu hổ.
Thật sự là quá đáng, tại sao trong thôn lại có người có năng lực như vậy, rất nhiều người lẩm bẩm trong lòng.
Lộ ra những người đàn ông như bọn họ quá vô dụng.
Mà Hàn Định Quốc lại không khỏi hết lần này tới lần khác tán thưởng.
Ông nói với vợ mình: "Một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ phải lên thị trấn báo cáo, tôi dự định sẽ nói một chút về chuyện của Sở Thấm, cô ấy thật sự là một ví dụ điển hình."
Là kiểu điển hình không thể tốt hơn.
Với đầy đủ yếu tố:
Cha mẹ đều mất, là cô nhi, tự lập tự cường kiếm công điểm, là người có nhiều công điểm nhất trong toàn thôn.
Ông ấy không công bố chuyện này ra, nếu công bố ra thì những người khác càng giật mình.
Thật ra công điểm của Sở Thấm đứng đầu trong thôn, người đứng thứ hai còn kém cô những mười tám điểm.
Vợ của đội trưởng vừa may quần áo, vừa nói: "Báo trường hợp điển hình này lên thì có chỗ tốt gì không?"
Hàn Định Quốc: "Có thể có chỗ tốt gì chứ, nhưng mà sẽ khiến thị trấn chú ý tới thôn chúng ta ta, chờ đến lúc thị trấn báo cáo, có lẽ là sẽ kéo trường hợp của Sở Thấm ra, như vậy thì trên huyện cũng sẽ chú ý tới thôn chúng ta."
Bọn họ cũng không yêu cầu gì khác, sau này, khi cấp phân hóa học thì cho thôn bọn họ hai túi là được.
Hàn Định Quốc suy nghĩ một lát rồi lật quyển sổ ra, bắt đầu viết báo cáo sản xuất dưới đèn dầu hoả.
Sở Thấm bị người trong thôn nhớ thương lại có một đêm ngủ ngon.
—
Tết Trung thu đã đến.
Sở Thấm vốn định ăn ở nhà mình, nhưng lại bị dì cả gọi đến xã Lạc Thuỷ ăn cơm.
Không còn cách nào khác, Lý Thái đã cưỡi xe đạp đến cửa nhà cô, cô còn có thể khiến người ta uổng công đi một chuyến sao?
Sở Thấm mang theo bốn cân đậu nành, một cân đường đỏ và một con gà rừng.
Gà rừng do cô bắt được ở trên núi vào tuần trước, cô vẫn giữ nó trong không gian ba lô. Lúc đầu cũng tính là để đến hôm nay sẽ nấu, nhưng nếu đã đến nhà dì cả ăn cơm thì dứt khoát mang theo luôn.
Lý Thái nói: "Chị, chị mang nhiều như vậy thì mẹ em lại lải nhải không ngừng mất thôi."