Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:37:26
Lượt xem: 34
Hái xong những thứ này, sắc trời dần dần tối sầm.
Sở Thấm không dám ở đỉnh Thanh Tuyền lâu,, cô đi lại vội vàng đi về hướng chân núi, lúc rời đi thậm chí nghe được tiếng sói gầm.
DTV
Chẳng qua vào lúc cô không biết, nhà cô đã có hai vị khách không mời mà đến.
“Khóa cửa rồi sao?”
Trên sườn núi, có người lặng lẽ leo lên, cẩn thận quan sát.
Châu Thông gật gật đầu, không dám duỗi thẳng lưng, giấu mình trong bụi cỏ.
Anh ta trở lại bên cạnh Châu Minh rồi nói: “Cửa khóa rồi, hẳn là đã đi thôn Tịnh Thủy.”
Châu Minh thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy là tốt rồi, chúng ta chờ đến khi trời tối, đến lúc đó để em tới cửa thôn canh chừng.”
Châu Thông gật gật đầu, hai người lặng lẽ rời đi.
Mà nửa tiếng sau, Sở Thấm lặng lẽ trở về.
Mỗi lần cô lên núi, lúc trở về đều rất im ắng, không thích thu hút sự chú ý của người khác.
Hiện giờ trong thôn cũng chỉ có chú Sở thím Sở, cùng với Hoàng Đậu Tử ở bên kia sông là biết cô thường chạy lên núi.
Về đến nhà, gần năm giờ chiều.
“Chắc chắn phải tầm 50 cân.” Sở Thấm đổ hạt dẻ trong ba lô không gian vào nhà chính, lại kéo ra sân.
Cô đeo găng tay dày, lại lấy kìm trúc ra, sau đó ngồi trên băng ghế thấp lấy hạt dẻ ra khỏi vỏ gai.
Hạt dẻ nếu biết giữ gìn đúng cách, có thể giữ được khá lâu, bốn năm tháng cũng có thể.
Sở Thấm tốn gần một tiếng đồng hồ, mới lấy được toàn bộ vỏ của hạt dẻ ra, lại cầm đi cân, quả thật được năm sáu cân.
Những hạt dẻ này đặt trong cái mẹt để phơi, phơi ba bốn ngày cho đến khi lượng nước rút được kha khá thì cất hạt dẻ vào, treo ở nơi râm mát là được.
Nếu không có thể đặt ở trong vại, trong vại phủ lá tùng, nhưng ngẫm lại vẫn thấy không nên, Sở Thấm không có vại dư.
Sắc trời dần tối, mặt trời lặn về phía tây.
Hôm nay tong thôn cực kỳ yên tĩnh, người muốn đi xem phim cũng đã đi rồi, Sở Thấm đoán hôm nay xã Dương Tử Câu chắc sẽ rất náo nhiệt. Nhiều người trong thôn tụ tập lại, ngồi ở hàng sau sợ là cũng không xem được phim.
Nhưng con người bây giờ dễ dàng thỏa mãn, cho dù không nhìn thấy hình ảnh, nghe một chút âm thanh cũng tốt.
Nói đến âm thanh, trong lòng Sở Thấm nhớ tới đoạn thời gian trước bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ trong đầu… Là mua radio.
Đương nhiên, không phải mua bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-121.html.]
Ngày nào đó cô có tiền, tân trang nhà cửa, rồi mua xe đạp, nếu còn dư tiền thì mới mua.
Sở Thấm khát khao được biết thế giới bên ngoài.
Nói những lời này còn quá xa, ngay cả bí thư chi bộ thôn cũng không có radio, thậm chí trong thôn cũng không có nghe nói là nhà ai có.
Hái hạt dẻ, nên tối nay sẽ ăn hạt dẻ.
Hạt dẻ cũng không thể ăn nhiều, Sở Thấm không có lựa chọn nấu, mà chuẩn bị đem nướng. Cô cũng không nướng quá nhiều, ngày mai muốn ăn có thể nướng tiếp, dù sao cũng tươi ngon hơn là để qua đêm.
Bởi vì chỉ nướng nửa cân, nên cô không đặt trong bếp nướng. Mà chuyển chậu than ra ngoài, bỏ chút than vào, chậm rãi đốt than lửa, cắt hình chữ thập trên trái hạt dẻ rồi ném vào chậu lửa.
Khoai lang ăn trưa còn thừa, canh cũng còn, không cần làm thêm thức ăn gì nữa.
Cách đó một trăm mét.
Châu Minh tùy ý nhìn thoáng qua, được, trên ống khói nhà Sở Thấm cũng không có bốc lên khói bếp lượn lờ.
Hai người hoàn toàn yên tâm, có thể thấy Sở Thấm còn chưa có trở về, nói không chừng còn ở lại nhà cậu nhỏ cũng nên.
Nhà cậu mà, rất bình thường.
Đã đến bảy giờ tối, lúc này chính là lúc bộ phim chiếu đến giữa chừng.
Trên cánh đồng lớn của xã tụ tập vô số người, dày đặc, tụ tập hàng vạn cái đầu.
Phim chiếu ở trên vải trắng, vải trắng cũng không lớn, người phía sau hoàn toàn không nhìn thấy, thậm chí càng không thể nghe thấy.
Nhưng ánh đèn kia khiến người ta hài lòng, hơn nữa có nhiều người chung quanh như vậy, có xem phim hay không cũng không sao cả.
Thím Sở gặp Lưu Chi ở chỗ này, chen qua đám người tiến đến bên cạnh cô hỏi: “Dì sắp nhỏ, Sở Thấm về nhà chưa?”
Lưu Chi quay đầu, ngạc nhiên nói: “Sở Thấm?”
Thím Sở gật gật đầu: “Tôi lo lắng con bé còn chưa về nhà, con bé lên đường khi nào vậy?”
Lưu Chi vội nói: “Tiểu Thấm không đến nhà tôi mà.”
Thím Sở kinh ngạc: “Con bé nói muốn đến nhà bà một chuyến, nói là tìm cậu của con bé.”
Lưu Chi: “Hôm nay cậu con bé cũng ở xã, chưa ăn cơm trưa đã tới rồi. Tôi ra cửa lúc ba giờ, cũng không thấy Tiểu Thấm.”
Thím Sở ngẫm lại rồi nói: “Vậy chắc là Sở Thấm không đến nhà mọi người, tạm thời có việc.”
Bà ấy rất yên tâm về Sở Thấm, ít có người có thể đánh thắng cô, đàn ông bình thường cũng không có sức lực như cô.
Bộ phim dần dần chiếu đến cao trào, dường như tất cả mọi người đều nín thở, mặc kệ nhìn thấy hay không nhìn thấy, đều trở nên yên tĩnh.