Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:38:05
Lượt xem: 36
Đôi khi thím Sở lại cảm khái, tại sao Sở Thấm có thể chăm chỉ hơn cả lũ lừa trong đội sản xuất.
Ngay cả mấy con lừa trong đội sản xuất của bọn họ cũng phải nghỉ ngơi sau mấy ngày làm việc cật lực, nhưng dường như Sở Thấm không biết mệt mỏi, hôm nay g.i.ế.c heo thì ngày mai lại làm đồ sất, ngày mốt bắt đầu ủ rượu, miệng thì không ngừng lải nhải phải làm mễ quả!
Liệu đây có phải năng lượng nhiệt huyết mà chỉ mấy người trẻ tuổi mới có không? Cũng không đúng, vì tất cả những đứa cùng tuổi với cô trong làng cộng lại cũng không thể làm được như vậy.
Phải nói thể lực của Sở Thấm có thể đuổi trâu vượt qua lừa, cũng không biết nên nói gì với người ta.
Ở cái thời đại mà cả thị trấn chỉ có độc một chiếc máy kéo và chẳng hề có dấu vết của máy móc gì, có rất nhiều việc phải hoàn thành theo cách thủ công nhất.
Chỉ nói đơn giản về việc làm mễ quả thôi, ở địa phương mễ quả cũng được gọi là bánh gạo, có điều mễ quả thường được ăn kèm với nhân có sẵn hoặc là bỏ vào xào chung với một số loại rau. Người dân địa phương rất thích ăn như vậy, cho nên đã kiên quyết gọi là mễ quả.
Muốn làm thì phải ngâm gạo nếp trước, mà chỉ gạo nếp thôi chưa đủ, bình thường phải có cả gạo tẻ nữa.
Sau đó đem nghiền nát bằng cối xay, xay thành cháo, sấy khô rồi để thành bột gạo, đổ thêm một ít nước, nhào thành khối và cho vào nồi hấp. Hấp khoảng ba mươi phút là coi như gần hoàn thành.
Tại sao lại nói là gần hoàn thành, bởi vì sau khi hấp xong còn phải dùng búa đập.
Cho dù Sở Thấm có xay gạo cả tiếng đồng hồ thì đến cuối cùng cô vẫn phải dùng gậy gỗ để đập thật mạnh vào mễ quả.
Chỉ đứng nhìn thôi thím Sở cũng thấy cánh tay đau nhức tê mỏi cực kỳ, đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị.
Còn việc ủ rượu thì đơn giản hơn chút.
Nhưng Sở Thấm không biết làm mấy việc này nên cần thím Sở ở bên cạnh hướng dẫn.
Lúc này gạo nếp trong nồi hấp đang bốc khói, Sở Thấm cũng đang đập mễ quả.
Thím Sở vừa cắn hạt dưa vừa nói, thái độ có vẻ buồn bực: “Cháu nói xem, ngày nào cháu cũng bận tối mặt tối mũi, thật chẳng hiểu cháu lấy đâu ra hứng thú làm việc vậy nữa. Sống một mình mà còn bận hơn cả một gia đình bao người ở với nhau.”
Sở Thấm ậm ừ hai tiếng: “Nhàn rỗi cũng chỉ là nhàn rỗi thôi.”
Cô đang phải gánh chịu hậu quả của mạt thế.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-145.html.]
Cô không thể nghỉ ngơi được, bởi nếu rảnh rỗi cô sẽ lại ôm nỗi sợ. Thứ cô để tâm nhất chính là chuyện ăn uống, nó còn đáng giá hơn là vàng là ngọc.
Kiếp trước cô từng nghĩ nếu có c.h.ế.t thì cũng phải no c.h.ế.t mới được.
Nhưng đáng tiếc mọi thứ không như ý cô mong muốn, trong cuộc đời này, đối xử khắt khe với cái miệng của bản thân là điều hết sức vô ích.
Thím Sở khuấy củi trong bếp lò, thật ra là bà ấy đang kiểm tra gạo nếp trong nồi hấp, sau đó lại nhớ tới cái gì rồi nói: “Hôm nay đội trưởng Hàn về quê, lúc vừa ra khỏi cửa buổi sáng thím đã gặp ông ấy. Trông ông ấy có vẻ rất vui, còn nói là hôm nay có việc cần nói với cháu.”
Sở Thấm nhào nặn mễ quả thành hình dài, sau đó dùng vải sạch bọc kín lại, nói với điệu bộ ngạc nhiên: “Tìm cháu ư? Ông ấy có chuyện gì cần tìm cháu chứ?”
Dứt lời, Sở Thấm như bừng tỉnh: “Cháu biết rồi, chắc là mang heo về cho cháu.”
Heo con trong thôn chuẩn bị g.i.ế.c thịt, không g.i.ế.c thịt thì không thể nhận nuôi, tỷ lệ c.h.ế.t non quá cao, Sở Thấm có thể chờ thêm một lát.
Nghĩ đến đây cô mừng ra mặt, mấy ngày nay Sở Thấm không có việc gì làm vào buổi tối nên đã dùng rơm rạ bện vài tấm mành thật dày, đợi lát nữa cô sẽ đem treo ở chuồng heo, đóng vai trò như một tấm rèm phiên bản giản dị, có thể chắn gió giữ ấm.
Có vẻ như cô cần nhanh chóng treo tấm mành rơm lên, đồng thời trải một lớp chăn đệm trên mặt đất.
Thím Sở cũng nghĩ là vì lý do này, bà ấy liếc Sở Thấm một cái: “Với kỹ năng nuôi heo của cháu mà không tới xưởng chế biến thịt thì thật đáng tiếc.”
Xưởng chế biến thịt cũng nuôi heo, đó là heo của nhà nước, nghe nói trong đó có khoảng trăm con heo lận.
Sở Thấm biết tại sao heo nhà cô lại có nhiều thịt và rất nạc, cũng không phải cô có bí quyết nuôi heo hay ho gì mà đơn giản là cô cho chúng ăn nhiều hơn.
Tục ngữ có câu một anh khoẻ chấp mười anh khôn.
Nếu không biết cách nuôi heo, không hiểu tỷ lệ thức ăn thì chỉ cần chất đống đồ ăn, giúp heo tăng cân.
Nhà Sở Thấm có hai ruộng khoai lang kia mà, thiếu gì chứ không bao giờ thiếu dây khoai lang, với lại đào sâu trong núi, hái gần hết rau dại rồi thì còn cỏ, sao heo không béo cho được.
Sở Thấm càng nghĩ càng vui, nhất định lần này cô phải dành nhiều thời gian bồi bổ đồ ăn cho hai con lợn mới nuôi này, đến lúc đó cô sẽ để lại một con và bán một con, như vậy ít nhất ba năm tới cô sẽ không thiếu thịt ăn.
Nhưng Sở Thấm không ngờ là còn có niềm vui lớn hơn đang chờ đợi cô.