Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:38:08
Lượt xem: 35
Tất cả người trong thôn cũng không dám tin, hoá ra người ở một nơi hẻo lánh như bọn họ tuỳ tiện đăng ký báo danh cũng được tiến vào vòng chung kết, thậm chí cuối cùng còn giành chiến thắng vang dội?
Hàn Định Quốc gật đầu cười: “Đúng là trùng hợp, năm nay cũng có mấy trấn thử báo danh đăng ký bừa, Sở Thấm khá nổi bật nên huyện đề bạt cô ấy báo danh lên thành phố. Ban đầu tôi nghĩ cùng lắm cũng chỉ tới mức huyện là cao, đến thành phố sẽ bị trả hồ sơ về. Nhưng… Nghe nói ban đầu là một công nhân nhà máy chế tạo giấy, kết quả là người nọ bị tố lạm dụng, lấy quá nhiều giấy về nhà, có hành vi ăn cắp, cũng không hiểu chuyện vòng vo thế nào mà cuối cùng giải thưởng lọt vào tay Sở Thấm.”
Vận may của cô gái Sở Thấm này cũng không tồi, ông ấy thầm cảm khái.
Mà khi Trương Phi Yến nghe thấy tin tức này, cái chậu gỗ trong tay rơi xuống đất tạo thành tiếng “rầm”, cô ấy ngây người một lúc lâu, mãi sau mới hỏi lại: “Loạn rồi, loạn thật rồi, rốt cuộc là thay đổi ở đâu? Tại sao lại khác với kiếp trước nhiều như vậy?”
Ở kiếp này, Sở Thấm cứ như con ngựa hoang thoát cương, tự do lao nhanh trên bình nguyên, không biết số phận mình sẽ đi về đâu.
Nếu không phải Trương Phi Yến đã nhiều lần kiểm tra thăm dò lẫn quan sát cẩn thận, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng Sở Thấm cũng giống như mình.
“Số phận của Sở Thấm đã thay đổi, vậy còn mình thì sao?” Trương Phi Yến thấp giọng lẩm bẩm, lời nói bay đi trong gió.
Liệu vận mệnh của cô ấy có diễn ra theo đúng kiếp trước hay không? Nếu vậy thật thì quá thất bại, sống lại kiếp này, cô ấy vốn rấy tự tin, nhưng dường như cô ấy lại không thể đối mặt với ba năm thiên tai sắp tới.
Cuối cùng Trương Phi Yến cũng hiểu dù có sống lại một kiếm cũng không thể giải quyết được vấn đề cơ bản, vậy cô ấy nên làm cái gì bây giờ?
Vì bộ não của cô ấy không bằng người ta, vậy nên cô ấy chỉ còn cách tìm một người có bộ não tốt hơn để giúp đỡ mình.
Cô ấy đưa mắt nhìn căn nhà của Sở Thấm.
Ngày nhận thưởng, tuyết vẫn rơi dày đặc.
Dòng sông nhỏ trong thôn đã đóng băng, con sông trước cửa nhà Sở Thấm cũng như vậy. May là lớp băng không quá dài, chỉ cần gõ nhẹ vào là sẽ nút vỡ, nước dưới mặt băng vẫn đang chảy, nếu không thì việc gánh nước sẽ trở nên phiền toái.
Đêm trước Sở Thấm ngủ rất ngon, ngày hôm sau cô dậy sớm, cơm nước xong xuôi mới lên xe lừa, đồng hành cùng cô có đội trưởng Hàn và chú thím Sở.
Khi đoàn người về tới quê nhà, xe lửa đi thẳng tới cửa chính quyền xã. Sở Thấm nhảy xuống xe, cô bước thẳng vào trong mà không hề rụt rè sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-147.html.]
Thím Sở chỉ hận không thể chạy lên giữ cô lại, con nhóc này, phải để Hàn Định Quốc đi trước chứ!
Hàn Định Quốc đi theo sau, mà chú thím Sở ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định chờ ở ngoài.
Sở Thấm đi vào, cô nhìn ngang ngó dọc, thật ra thì chính quyền xã cũng không lớn lắm, là một toà nhà hai tầng bình thường. Trong sân có một cây đại thụ, dù là mùa đông cũng có thể thấy, chắc chắn mùa hè cây đại thụ này cũng cành lá xum xuê, là nơi thích hợp để tận hưởng bóng mát dưới gốc cây.
Bên cạnh còn có một bức tường, nằm phía bên trái ngoài bức tường chính là trường trung học và tiểu học của xã Dương Tử Câu. Có một cánh cửa gắn liền với bức tường, mà thông thường cửa toàn khoá.
Toà nhà không lớn nhưng có khá nhiều phòng, đều là văn phòng làm việc, trên tường ngoài hành lang có dán tài liệu, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua hành lang, trông rất bận rộn.
Sở Thấm ngẩng đầu nhìn, vừa tán thưởng lại có chút ghen tị, nghĩ thầm trong lòng: Bao giờ mình mới có thể sống trong căn nhà hai tầng?
Sở Thấm thầm quyết định, sau này có cơ hội, cô không chỉ mua nhà mới mà còn phải mua một ngôi nhà hai tầng mới chịu!
*
Sở Thấm tới là để nhận giải.
DTV
Không những thế cô còn chụp ảnh lưu niệm, ống kính camera chụp lại hình ảnh cô cài một bông hoa màu hồng tươi trước người, tay cầm bằng khen, trên môi là nụ cười gượng gạo cứng ngắc.
Cha mẹ ơi, sống hai kiếp rồi, đây là lần đầu tiên được chụp ảnh, nếu biết trước thì cô đã mặc quần áo chỉnh tề rồi.
Chụp ảnh xong, Sở Thấm ra ngoài, chú Sở cầm giấy khen nói: “Được được được! Cũng coi như tạo phúc cho cha cháu, cha cháu mà biết chắc sẽ vui lắm.”
Học hành nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhận được một cái giấy khen, vậy mà mới làm nông một năm đã có bằng khen cầm về nhà, phải nói Sở Thấm rất thích hợp với công việc trồng trọt.
Nụ cười của Sở Thấm bỗng tắt lịm.
Ách, nếu “cha” ở dưới suối vàng có biết được chuyện này, không chừng ông sẽ vội vàng đến đón cô đi, chiếm lấy thể xác con gái nhà người ta, nếu đổi lại là người khác thì ai mà chịu cho nổi.