Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:38:16
Lượt xem: 46
Buổi tối Sở Thấm ăn khá ít, canh xương heo thừa rất nhiều. Sở Thấm để nguyên, cô sẽ dành cho ngày mai.
Hôm sau canh đông lại, Sở Thấm có thể vớt mỡ lợn. Heo nhà cô béo phì, hầm canh có thể thu được một lớp dầu dày nổi phía trên, canh xương hầm ít dầu mỡ vẫn ngon hơn, số mỡ heo vừa thu đủ để cô dùng trong một ngày.
Sở Thấm khóa kỹ cửa, chốt cửa sổ.
Sau khi thổi tắt ngọn đèn dầu, Sở Thấm lại bắt đầu nghĩ tới những gì mình thu hoạch được hôm nay rồi vui vẻ nằm xuống giường ngủ.
Ngày tháng thoi đưa, mùa xuân tươi đẹp tìm đến.
Chớp mắt một cái lại tới đêm giao thừa.
—
Khác với năm trước, năm nay Sở Thấm ở trong nhà, cô có rất nhiều không gian và vật tư để chuẩn bị cho đêm giao thừa.
Hôm trước đêm giao thừa hai ngày, Lý Hoà ở cách xa ngàn dặm nhận được một gói hàng từ em họ gửi tới.
Lý Hoà ngẩn tò te khi người đưa thư điểm mặt gọi tên, không phải mẹ anh ta vừa mới gửi một kiện hàng ư, sao giờ lại có nữa vậy?
Tới khi mở ra xem mới biết, hoá ra là Sở Thấm gửi tới.
Bởi vì dân số thưa thớt mà đất đai rộng lớn, bộ đội không hề thiếu đất cho nên người có cấp bậc như anh ta hoàn toàn có thể chọn một mảnh đất để xây nhà ở.
Vợ của Lý Hoà là bác sĩ quân y, tên Lương Thiến, hai người theo đuổi tư tưởng mới, là kết hôn yêu đương tự do.
Về đến nhà, Lương Thiến thấy gói hàng thì tỏ vẻ buồn bực: “Mẹ lại gửi tới nữa à?”
Lý Hoà lắc đầu đáp: “Là Sở Thấm.”
Lương Thiến ngạc nhiên: “Là em họ ư?”
Lý Hoà vừa nói vừa mở ra, cau mày: “Đúng vậy, không phải con bé đó đang sống một mình à? Mẹ gửi thư về nói con bé dọn ra khỏi nhà chú thím rồi, tại sao vẫn có thể gửi nhiều đồ tới như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-152.html.]
Mở ra xong, Lý Hoà lại càng ngỡ ngàng hơn: “Không ít đâu.”
Đến cả Lương Thiến cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, thật ra cô ta chừng từng gặp Sở Thấm, kết hôn trong quân đội, mấy năm nay vẫn còn nhiều việc phải làm, mà đi bộ đội phải xa nhà nên cũng không có cơ hội về thăm người thâm. Sau lại mang thai sinh con, suy cho cùng thì cô em họ này chỉ tồn tại qua miệng mẹ chồng và chồng mà thôi.
“Mẹ nói em họ là một đứa ngoan ngoãn trung thực, hơi nhút nhát và không thích nói chuyện.” Lương Thiến nói. Lúc còn ở đây, mẹ chồng đã nói rất nhiều về cô em họ này, vậy nên Lương Thiến cũng hình dung được phần nào.
Lý Hoà nhìn lá thư được gửi tới, anh ta cười nói: “Bây giờ không còn nhút nhát nữa đâu, hoang dã rồi. Lá thư trước mẹ có đề cập tới, nói những chuyện Sở Thấm có thể làm còn tốt hơn đàn ông, tính tình cứng ngắc không khác gì cục đá.”
Lý Hoà đọc thư, ban đầu anh ta không tin lời mẹ nói, nhưng bây giờ thì tin rồi.
Trong thư, Sở Thấm nói rằng mấy món đồ sấy này là do cô tự làm ở nhà. Cô biết đặt bẫy thú rừng và nuôi heo, vậy nên anh ta không cần phải lo lắng gì cho cô và hãy nhận lấy mấy món đồ mà cô gửi tới, nếu không cô sẽ không yên lòng.
Sau đó Sở Thấm cũng nói thêm là mình kiếm được nhiều công điểm, không ai trong thôn có thể vượt qua cô, chăm chỉ lao động sẽ không bị đói.
Lý Hoà cảm thán: “Nội dung thư chỉ nói về những chuyện thường ngày, nhưng mỗi chữ lại lộ rõ tính chất kiên cường mạnh mẽ. Đúng là trước đây Tiểu Thấm rất nhút nhát và không thích nói chuyện… Mà cũng không đến mức này.”
Nụ cười trên khuôn mặt Lý Hoà rất biến mất: “Lúc ở với dì và dượng anh con bé vẫn rất hoạt bát, sau lại trở nên hướng nội ít nói, bây giờ kiên cường mạnh mẽ thế cũng không tệ, sẽ không bị ai bắt nạt.”
Lương Thiến băn khoăn: “Lần trước mẹ bảo chúng ta tìm đối tượng cho em họ, mà giờ em họ như vậy… Tìm không dễ đâu. Muốn tìm bạn đời phù hợp phải tìm người bù trừ cho mình, ban đầu em chỉ tập trung vào mấy người tính tình cứng rắn chút, nhưng giờ có vẻ không hợp nữa rồi.”
DTV
Lý Hoà ngẫm nghĩ, tự thấy chẳng sai.
Người mà vợ chồng họ tìm chắc chắn là người trong quân đội, là quân nhân, mà theo quan điểm của Lý Hoà thì sau khi kết hôn nhất định phải sống ở chỗ người chồng đóng quân, sống chung với quân đội.
Nhưng Sở Thấm có thể tự nuôi sống bản thân, cô kiếm sống dựa vào đất đai đồng ruộng, giờ bảo cô từ bỏ thôn Cao Thụ để gia nhập quân đội thì e là không được.
Lý Hoà tự hỏi: “Vậy trước mắt cứ từ từ đã, xem tính cách có hợp hay không, dù gì Tiểu Thấm vẫn còn nhỏ.”
Lý Hoà nhìn đồ sấy, thở dài: “Tối nay chúng ta xào lạp xưởng ăn đi, thật khó để con bé có thể tự nuôi sống mình và làm được món đồ sấy ở độ tuổi còn trẻ như vậy.”
Bộ đội không có nạn đói, nhưng họ thèm thịt là thật.
Thỉnh thoảng Lý Hoà vẫn có cơ hội bổ sung thức ăn từ căng tin, nhưng Lương Thiến lại rất ít ăn.