Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:33:27
Lượt xem: 39
Sở Thấm giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy trời đã sắp tới, cô ấy đến làm gì vậy?
Cửa kẽo kẹt mở ra, bóng dáng lén lút của Trương Phi Yến cũng xuất hiện.
Sở Thấm tò mò nhìn cô ấy: “Phi Yến, đêm hôm khuya khoắt đến có chuyện gì vậy?”
Trương Phi Yến nghẹn lời.
Chưa tới bảy giờ sao lại bảo đêm hôm khuya khoắt.
Cô ấy hơi chột dạ, đè tay lên khung cửa: “Có chuyện quan trọng, không tiện nói chỗ này.”
Sở Thấm chớp mắt, im lặng một luc rồi mới tránh người ra: “Được rồi, vậy cô vào rồi nói đi.”
Trương Phi Yến bước vào, nhờ ánh sáng phía sau mà đánh giá nhà của Sở Thấm.
Cô ấy chưa từng đến nhà Sở Thấm, mà thật ra cũng có không ít người trong thôn chưa từng đến nhà Sở Thấm.
Mẹ cô ấy đã từng đến, sau khi về không ngừng lải nhải với cô ấy: “Con lớn từng nào thì Sở Thấm nhà người ta lớn từng ấy, cùng lứa tuổi với nhau, mà con còn lớn người ta nữa, sao người ta chống đỡ được cả gia đình, thu vén nhà cửa gọn gàng mà con có dọn phòng thôi cũng tốn sức hả!”
Trương Phi Yến thầm nghĩ lúc đấy cô ấy vẫn còn mạnh miệng.
Nhưng xem ra bây giờ cô ấy bị mắng cũng không oan.
DTV
Sau khi vào nhà, cô ấy thấy rõ dù đồ vật trong sân rất nhiều nhưng được sắp xếp gọn gàng.
Phía bên tay phải là hai bàn xay xát lớn nhỏ khác nhau, một cái để xát hạt thóc, một cái để xay gạo, xay đậu.
Bên cạnh cối xay là giá phơi quần áo bằng trúc, bên trong là… một cái chòi nghỉ chưa hoàn thành?
Trương Phi Yến thấy lạ, đang yên lành Sở Thấm lại xây chòi trong nhà làm gì chứ, chẳng lẽ để hóng mát à.
Phía sau cái chòi bị chắn tầm nhìn nên chỉ thấy một phần hàng rào.
Bên cạnh chòi là vườn rau, rau trong vườn tươi tốt hơn nhà cô ấy nhiều, không hiểu người ta trồng thế nào nữa.
Còn bên trái thì sao? Từ ngoài cổng vào nhà chính có một cái áo để giặt quần áo và vại nước, một căn phòng nhỏ lung lay như sắp sụp cũng một cái cây thẳng tắp.
Trương Phi Yến thấy Sở Thấm khá kỹ tính, nước trong ao giặt đồ phải dẫn nước từ suối về nhờ ống trúc, vại nước bên cạnh để chứa nước, thậm chí cô còn đào đường rảnh thoát nước nên trong sân không bị ướt sũng nước.
Còn cái cây kia thì sao? Trương Phi Yến nhìn kỹ rồi ngạc nhiên nói: “Cây nguyệt quế sao?”
Sở Thấm gật đầu: “Ừ, thấy có trên núi nên đem về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-163.html.]
Trương Phi Yến đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cô ấy cũng hiểu tại sao mẹ cô ấy lại nói Sở Thấm có thể chống đỡ được cả gia đình.
Nhìn mà xem, thấy cây nguyệt quế trên núi còn đem về trồng nữa.
Người trong thôn nấu ăn ít khi bỏ lá nguyệt quế, thường chỉ dùng lúc hầm thịt, hai năm trời chưa chắc đã dùng được một lần.
Đột nhiên Trương Phi Yến nhớ đến lời đồn trong thôn trước đó, có mấy người trong thôn nói Sở Thấm là quỷ lột da, cây gì có tác dụng cô sẽ mang về nhà hết.
Nếu Sở Thấm nghe thấy mấy lời đó thì cô cũng nói mình oan muốn chết.
Khỉ gió, cô không đào cây cỏ xa tiền bên đường, không hái lá trà đầu thôn… sao cô lại thành quỷ lột da được?
Trương Phi Yến thầm tán thưởng trong lòng, Sở Thấm biết cách sống hơn cô ấy, còn hiểu biết hơn cả kiếp trước nữa.
Sở Thấm cũng thu dọn căn nhà sạch sẽ, có vẻ mới sửa lại nóc nhà, đặt mấy cái ghế trúc dưới mái hiên cùng một cái bàn nhỏ, trên bàn có mấy cái ly tráng men và một quyển báo.
Chẳng trách cô lại là chiến sĩ thi đua.
Sở Thấm mời cô ấy ngồi xuống ghế trúc rồi hỏi: “Bây giờ cô có thể nói cô tìm tôi có chuyện gì chưa?”
Trương Phi Yến cắn môi như đang do dự, khoảng hơn mười giây sau mới nghiến răng nói: “Tôi biết là chuyện này rất đột ngột nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô chuyện này.”
Sở Thấm nhíu mày, có vẻ không kiên nhẫn.
Cô hỏi thì cứ hỏi luôn đi, cứ nói mãi là muốn hỏi mà sao ấp úng mãi không nói gì.
Trước giờ cô luôn làm việc dứt khoát gọn gàng, không chịu được kiểu ấp úng thế này.
“Cô hỏi thẳng đi.” Sở Thấm nói.
Trương Phi Yến xoa mặt rồi hỏi: “Tôi biết cô hay lên núi, tôi có chuyện muốn hợp tác với cô, cô có bằng lòng… ờm, trồng mấy loại cây không.”
Sở Thấm: “...”
“Trồng cái gì?”
“Trồng… chẳng hạn như khoai lang?”
Đúng là ông trời chẳng có lý lẽ, Sở Thấm rất buồn phiền, sao ai cũng gọi cô cùng đi trồng khoai lang thế!
Điều quan trọng là một người là Trương Phi Yến, người kia là Hoàng Đậu Tử, người trước từng sống ở tương lai nên đã biết trước tương lai, người sau đoán được tương lai, không đoán chuẩn trăm phần trăm nhưng cũng đoán được khoảng bảy mươi phần trăm.
Cô nói chứ, hai người Trương Phi Yến và Hoàng Đậu Tử đều biết mấy chuyện này mà chỉ biết có thể trồng khoai lang thôi sao?
Không thể nghĩ ra cách khác hay sao mà cứ trông mong trồng khoai lang mãi thế.