Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:08
Lượt xem: 35
Sở Thấm sửng sốt hai giây: “Chờ chút, Trần Thiên Chương là?”
Nghe có vẻ quen tai, cô có quen không?
Dương Tiểu Hưng không thể tin được, nói: “Trời ơi, không thể nào, người năm ngoái cháu quen ở nhà máy thép, cháu quên rồi à?”
Ông ấy nghĩ mãi mà không ra, nếu đổi lại là ông ấy, ông ấy nhất định có thể nhớ kỹ người của nhà máy thép. Dù sao đây cũng coi như là mạng lưới quan hệ, cho dù chỉ quen biết một chút, nhiều hơn vài lần cũng có thể biến thành người quen.
Làm sao nghĩ Sở Thấm có thể vô tâm như thế.
Sở Thấm giật mình: “Là anh ta, tên Quỷ Đen kia.”
Dương Tiểu Hưng: “…”
“Cháu gái, đừng đặt biệt danh cho người khác.” Dương Tiểu Hưng nhịn cười: “Hơn nữa người ta cũng không đen như vậy.”
Sở Thấm lập tức ngoan ngoãn gật đầu. Vé này là của người ta, cô quả thật không thể gọi người ta là Quỷ Đen nữa.
Cô tò mò hỏi: “Cậu út, sao cậu quen được anh ta?”
DTV
Dương Tiểu Hưng liền kể chuyện mình quen biết Trần Thiên Chương, rồi chuyện vé xe đạp là như thế nào cho Sở Thấm nghe.
Sở Thấm kinh ngạc: “Có chuyện trùng hợp thế à, vậy thứ anh ta muốn không phải là tiền, mà là lương thực sao?”
Dương Tiểu Hưng gật đầu: “Hình như anh ta rất vội đi mua lương thực.”
Trong lòng Sở Thấm nói, tôi cũng rất cần lương thực gấp đó.
Cô xoay chuyển đầu óc, nhanh chóng tính toán ước lượng hầm lương thực nhà mình một phen, rồi tính xem có thể bỏ ra bao nhiêu.
Thành thật mà nói, dù nửa cân cô cũng không muốn mất, dù sao lương thực kia đều là lương thực mồ hôi nước mắt mà cô đầu tắt mặt tối khổ sở kiếm được.
Nhưng vé xe đạp thật sự quý giá, qua thôn này, còn không biết sau này có cửa hàng khác hay không.
Trong làng có hai nhà có xe đạp.
Một nhà là bí thư chi bộ thôn, xe đạp nhà ông ta giống với cái của cậu út Dương, đã qua tay nhiều người, gần như là một chiếc xe đạp bỏ hoang chắp vá lại.
Người còn lại là đội trưởng Hàn. Xe đạp của Hàn Định Quốc còn khá mới, nghe nói ông ấy mất phí lớn mua xe đạp, phải đổi hơn nửa năm mới có vé xe đạp.
Sở Thấm hỏi: “Cần bao nhiêu lương thực?”
Cậu út Dương nói: “Nếu cho khoai lang khô thì phải 60 cân. Nếu cho lúa thì phải 20 cân.”
Sở Thấm nghĩ thầm cái này cũng không tính là nhiều, nghĩ đến việc thật ra Trần Thiên Chương đã đưa ra giá người quen.
Vì vậy cô không gượng ép nữa, gật đầu: “Cho thóc đi, khoai lang khô cháu cũng không có bao nhiêu, khi nào thì đưa cho anh ta ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-188.html.]
Cậu út Dương: “Cháu cứ đưa cho cậu là được, chỉ sợ bây giờ anh ta về thành phố, khi nào về cậu đưa cho anh ta.”
Sở Thấm đi xuống hầm lấy lương thực, cậu út Dương đi lòng vòng trong sân nhà Sở Thấm, không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy ruộng khoai lang trên sườn núi bên cạnh hàng rào, chờ Sở Thấm từ trong hầm ra, ánh mắt nhìn Sở Thấm có chút ý vị thâm trường.
“Cho dù cháu ở một mình, cũng phải cẩn thận chút.” Ông ấy ám chỉ, nhìn về phía mảnh đất khoai lang kia.
Cậu út Dương không muốn Sở Thấm gieo một hạt giống khác, dù sao ông ấy cũng là người có chút Tinh thần phản nghịch” trong xương tủy. Ông ấy cũng có thể làm mấy việc buôn bán, sao có thể cảm thấy trồng riêng khoai lang là chuyện vớ vẩn gì.
Sở Thấm biết không giấu được cậu út Dương, cũng không muốn giấu.
Suy nghĩ giống như cậu út Dương, chuyện đổi lợn rừng lấy lương thực cậu út Dương làm, trồng khoai lang tính là gì chứ.
Cậu út Dương để ý đến hai cái cây ở sân sau, đi vòng quanh hai cái cây với vẻ thích thú, mừng rỡ nói: “Là cây táo với cây dương mai, cháu trồng khi nào vậy, sắp có quả rồi.”
Sở Thấm nói bâng quơ: “Đúng ạ, trồng được một thời gian rồi, khi có quả cháu đưa cho cậu một ít.”
Cậu Dương vui vẻ gật đầu.
Hai cậu cháu không nói tiếp, cậu út Dương cầm lương thực đạp xe rời khỏi thôn Cao Thụ.
Đang giữa trưa, ánh nắng gay gắt.
Sở Thấm ăn cơm trưa xong, ngồi ở trong đình, quan sát tấm vé xe đạp nhiều lần, lại lấy tiền ra đếm, trong lòng vui rạo rực cực kỳ vui vẻ.
Hai ngày nữa mình sẽ lên thị trấn mua xe đạp.” Thoải mái dang rộng hai tay tựa vào lưng ghế, trong lòng cô thầm nghĩ.
Dù sao cũng phải mua, mua sớm hưởng thụ sớm thôi.
Chỉ là, sau này cô phải nghĩ biện pháp chuyển lên núi thêm vài lần, tốt nhất là đến núi Thanh Tuyền.
Tuy rằng núi Thanh Tuyền nguy hiểm, nhưng thật sự có nhiều đồ hoang dã.
Lần trước đổi thịt lợn rừng cô ăn thấy rất ngon, muốn ăn thêm lần nữa.
—
Kỹ thuật viên Mạc đến vào ngày hôm sau.
Hôm nay trời nắng, bầu trời trong xanh, cũng may ánh nắng ấm áp, nhiệt độ thích hợp để phơi nắng nhất.
Ngày hôm qua Hàn Định Quốc đã sửa sang lại phòng, ông ấy lau chùi từ trong ra ngoài, ngay cả xà và trần nhà cũng được quét tước lau dọn bằng chổi.
Về cách bố trí phòng, nó rất đơn giản.
Bên trong đặt một cái giường, đặt một cái bàn học, lại đặt một cái tủ quần áo nhỏ, cùng với giá chậu rửa mặt vân vân, cả căn phòng tuy nhỏ nhưng không lộn xộn.
Quan trọng là trong phòng có cửa sổ lớn, mở cửa sổ ra là nhìn thấy sân đập lúa, nhìn xa hơn nữa chính là đồng ruộng mênh m.ô.n.g bát ngát cùng núi non trùng điệp chờ cấy mạ, quang cảnh thật sự rất tốt.