Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:47
Lượt xem: 36
Sở Thấm nhanh chóng tảo mộ, nhổ sạch cỏ mọc xung quanh, rồi bày biện đồ cúng ở trước mộ. Mấy phút sau, cô đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi.
Cây tể thái ở đây thật sự quá nhiều. Sở Thấm không khỏi đi dạo khắp nơi. Gò đất này nằm ở phía sau nhà cô, trước mắt chỉ có một con đường có thể đi đến đây, đó là con đường ruộng khoai lang cạnh hàng rào nhà cô.
Nói cách khác muốn đến đây buộc phải băng qua nhà cô.
Thật ra nhìn từ góc độ kín đáo thì đây mới là nơi thích hợp để trồng khoai lang nhất.
Không biết tại sao trong đất núi này có rất nhiều đá, hơn nữa cây cối khá rậm rạp. Nếu trồng trọt sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, dù là đào đá hay chặt cây đều là công việc khá ồn ào. Sở Thấm cũng không muốn trồng khoai lang quá lâu, mà chỉ cần kéo dài hai ba năm là được, nên không mấy tốn kém.
Sở Thấm hái cây tể thái tươi ngon vào trong giỏ. Cây tể thái bị cô đè chặt, ít nhất cũng được ba bốn cân mới ngừng tay về nhà.
Hai ngày nữa cô lại đến hái. Cô dự định trước mùa đông năm nay phải phơi thêm nhiều rau dại khô. Rau dại khô mà cô phơi năm ngoái đều đã ăn hết trong mùa đông rồi. Tất nhiên, cô chỉ ăn một phần, hầu như đều cho gà và heo ăn.
Theo Sở Thấm thấy, trong số rau dại khô thì cây tể thái khô và rau muối dại khô là ăn ngon nhất.
Cây tể thái khô không chỉ xào ăn mà còn có thể pha uống, Uống xong hôm sau thức dậy cảm thấy mắt cũng dễ chịu hơn.
Còn rau muối dại khô thì thích hợp để hầm luộc. Trong mùa đông cô thích canh thịt, nhưng ngày nào cũng uống thì không khỏi phát ngán. Trong vườn rau ngoài củ cải trắng ra thì không còn thứ gì khác để nấu cùng, vừa hay rau muối dại khô có thể làm trung hòa sự béo ngậy của thịt.
Rau sam khô cũng rất ngon, heo khá thích ăn. Mấu chốt là trị heo bị tiêu chảy, công dụng của rau sam cực kỳ cao.
Trong lòng Sở Thấm đã liệt kê vài kế hoạch phơi rau dại khô, Mấy phút sau đã về đến nhà.
Cô dời một chậu gỗ lớn ra ngoài, đổ cây tể thái vào trong, rồi đổ nước sạch vào. Sau đó cô lại cầm ghế đẩu đến ngồi cạnh chậu gỗ, tỉ mỉ rửa sạch cây tể thái.
Hôm nay phải làm nhiều bánh bao. Số cây tể thái này đều cần dùng đến. Sau khi trụng nước sôi thì cắt nhỏ, còn thịt dùng để cúng bái cha nguyên chủ thì cắt thành hạt lựu, trộn đều với cây tể thái, rồi bỏ gia vị vào là có thể làm bánh bao rồi.
Khi cục bột lên men vừa phải, Sở Thấm bắt đầu gói bánh bao. Kiếp trước cô chưa từng gói, cộng thêm kiếp này cũng ít làm, nên sau khi gói hai ba chiếc xiên xiên vẹo vẹo suýt làm rách vỏ, cô mới dần tìm được cảm giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-200.html.]
Mặc dù bánh bao của Sở Thấm không có hình thù đẹp mắt, nhưng chưa được nửa tiếng cô đã gói được bốn lồng bánh bao. Lồng hấp nhà cô rất lớn, trong một lồng có thể hấp được hai mươi cái.
Cô vừa gói vừa hấp, vừa hấp vừa ăn. Đến khi hấp xong thì cô cũng ăn no rồi.
Sở Thấm chuẩn bị cầm tám cái cho thím Sở, lần lượt đựng tám cái và hai mười hai cái bánh bao vào trong túi giấy dầu, bỏ vào gùi sau lưng. Sau đó cô cưỡi xe đạp đến thôn Tịnh Thủy và xã Lạc Thủy.
DTV
Khi đạp xe qua nhà thím Sở, Sở Thấm đã ngừng xe lại đi vào nhà gọi người: “Thím, có ở nhà không?”
“Có đây.” Thím Sở thò đầu ra khỏi phòng bếp: “Chú út cháu và Sở Kiến đã đi lên núi tảo mộ vẫn chưa quay về.”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Chú út đi muộn thế?”
Cô đã quét dọn xong xuôi hết rồi, còn làm xong bánh bao nữa.
Thím Sở bĩu môi: “Mộ ông bà nội cháu ở xa mà. Năm đó ông cụ khăng khăng chọn nơi mà phải vượt qua hai ngọn núi mới có thể đến. Chẳng phải năm đó cháu cũng đi một chuyến về hai chân run rẩy như gì à, còn bảo nhất quyết không đi nữa.”
Sở Thấm nhớ kỹ lại, quả thật trong ký ức của nguyên chủ có chuyện này.
Mộ ông bà nội của nguyên chủ thật sự rất xa. Nghe nói ông nội nguyên chủ đã tốn hai cân gạo để chọn mảnh đất trù phú phong thủy cho mình, phải băng qua hai ngọn núi thực thụ, ít nhất phải mất ba tiếng mới có thể đến nơi.
Thím Sở cười cười: “Năm nay con nhóc Sở Hồng kia sống c.h.ế.t không chịu rời giường. Sau khi bị thím kéo dậy thì kêu đau bụng, ầm ĩ không chịu đi tảo mộ, khiến chú út cháu đen mặt... Sở Kiến cũng học theo, sau khi bị đánh một trận mới ngoan ngoãn đi theo.”
Sở Thấm không khỏi đồng cảm cho Sở Kiến hai giây. Cô chỉ thông qua ký ức của nguyên chủ cũng biết được đường núi nó khó đi đến nhường nào.
Nhưng ngọn núi đó có heo rừng. Trong ký ức của nguyên chủ, năm đó đi tảo mộ đã gặp phải heo rừng.
Năm đó con cháu chỉ có một mình nguyên chủ, nên cha nguyên chủ và chú út Sở đã dẫn nguyên chủ cùng đi tảo mộ. Trên đường quay về, từ đằng xa đã nhìn thấy hai con heo rừng trưởng thành và một con con, dọa anh em nhà họ Sở vội bịt miệng nguyên chủ lại run rẩy nấp sau bụi cây. Đợi heo rừng rời đi rồi mới dẫn nguyên chủ gấp gáp quay về.
Sở Thấm nghĩ ngợi, cô có nên đi tới đó xem thử hay không?
Dù gì sói hoang ở núi Thanh Tuyền vừa xuất hiện đã có bốn con, khiến Sở Thấm sợ nhũn cả chân. Cô cũng nên mở bản đồ khác, không thể c.h.ế.t mãi ở núi Thanh Tuyền được.