Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 202

Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:50
Lượt xem: 31

Khỏi phải nói, mãi đến khi xem xong bản đồ Sở Thấm mới ý thức sâu sắc về vị trí mà mình đang sinh sống. Hóa ra thôn Cao Thụ mà cô đang ở là một nơi nhỏ bé đến thế, còn chưa bằng nửa lòng bàn tay trên bản đồ.

Vì đi tắt, cộng thêm việc cưỡi xe đạp đi nhanh hơn, nên hơn một tiếng sau cô đã đến xã Lạc Thủy.

Lúc này dì cả cũng bận rộn xong, đang đợi Sở Thấm đến. Mấy ngày trước bà ấy đã nhờ người đi tìm Sở Thấm để hẹn cùng đến Hoa Khê.

DTV

“Sao hôm nay cháu đến sớm thế?”

Mới chín rưỡi sáng, Sở Thấm đã xuất hiện ở cửa nhà. Dì Dương vội vàng chạy ra không dám tin hỏi.

Sở Thấm ngừng xe cười cười: “Hôm nay cháu xuất phát sớm, cộng thêm việc đi đường tắt Đông Hồ kia.”

Dì Dương cau mày: “Sau này cháu bớt đi con đường đó lại, hẻo lánh lắm. Nếu gặp phải chuyện gì thì làm thế nào.”

Đừng tưởng xã lân cận thì không sao. Nếu có người biết bạn sẽ đi ngang qua đó thì sau này sẽ lén ngồi đợi, đến lúc đó cướp giật cũng thôi đi, mấu chốt là người có bị gì không.

Dì Dương không phải nói lời dọa nạt, mà là trước đây đã từng xảy ra chuyện này, hơn nữa còn ở Hoa Khê.

Một cô gái đang đi trên con đường nhỏ để đưa lương thực cho nhà ông bà ngoại, ai dè lại xảy ra chuyện. Lương thực bị người ta cướp đi, người cũng biến mất. Vẫn là công an vào cuộc, truy xét nửa tháng mới giải cứu cô gái từ tay bọn buôn người ở tỉnh kế bên. May mà cô gái này vẫn chưa bị bọn buôn người bán đi, coi như trong rủi có may.

Dì Dương kể lại chuyện này cho Sở Thấm nghe, tim cô đập thình thịch, vội nói: “Sau này cháu sẽ không dám nữa.”

Đúng vậy, sau khi cô xuyên không thì lá gan ngày càng lớn. Bây giờ ngẫm lại sống lưng đã rịn mồ hôi, xem ra sau này phải chú ý hơn.

Sở Thấm lấy bánh bao của mình và đồ mà cậu út Dương nhờ cô mang đến ra đưa cho dì cả, rồi lại đặt gùi ở trong nhà chính. Bên trong là đồ cúng mà cô chuẩn bị cho mẹ của nguyên chủ.

Dì Dương lải nhải, vừa soạn đồ vừa nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, một mình cháu sống rất vất vả, nên cứ giữ lại cho bản thân ăn.”

Sở Thấm cười cười: “Trong nhà cháu vẫn còn nhiều lắm, nên dì cứ yên tâm. Đúng rồi, hôm nay Kim Kim và Kim Ngọc có đi cùng chúng ta không? Hai đứa đâu rồi ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-202.html.]

Dì Dương mỉm cười chỉ ra bên ngoài: “Đi hái địa bào rồi. Gần nhà dì mọc một vùng địa bào rất rộng. Vừa khéo hai ngày nay đang chín, quả đỏ mọng còn rất ngọt. Lát nữa bảo Kim Kim hái một ít cho cháu mang về.”

Sở Thấm chẳng biết địa bào là gì cả. Thật ra là dâu dại, quả thật rất ngọt.

Chỉ tiếc là thôn Cao Thụ không có nhiều loại quả dại như này, hơn nữa đa số đều bị trẻ con trong thôn canh me. Nếu hôm nay có trái chín, chắc chắn chưa đến hai giờ sáng đã bị hái rồi, dù sao cũng chẳng đến lượt Sở Thấm.

Cô đâu thể giống như đám trẻ năm sáu tuổi trong thôn được, rảnh rỗi là đi canh me dâu dại.

Sở Thấm cũng hơi thèm nên gật đầu: “Vâng ạ, lát nữa cháu sẽ đi hái.”

Dì Dương hắng giọng: “Cứ để Kim Kim đi. Bây giờ thằng nhóc đó đã nghịch ngợm rồi, không tìm tí việc cho nó làm là nó sẽ ở trong nhà chạy tới chạy lui, miệng nói không ngừng nghỉ.”

Nói xong câu này, rõ ràng trên mặt dì Dương hơi hé môi cười, có thể thấy bà ấy rất thích sự thay đổi này của Kim Kim.

Hai người ở trong nhà chờ chưa được bao lâu, dì Dương đã gọi Kim Kim và Kim Ngọc về. Rồi cùng Sở Thấm mỗi người chở một đứa, cưỡi xe đạp đi tới xã Hoa Khê.

Tảo mộ rất suôn sẻ, mộ của mẹ nguyên chủ ở trong núi cách xã Hoa Khê không xa.

Sở Thấm nhìn tiền giấy bị đốt cháy mà vô cùng xúc động. Quả thật mẹ của nguyên chủ không thể ở đây được nữa. Cô đã chiếm lấy thân xác của người ta, nên một số chuyện phải làm tốt thay nguyên chủ.

Dì Dương lén lau nước mắt. Khi xuống núi vành mắt vẫn còn đỏ hoe, nói với Sở Thấm rằng: “Thấm, mộ của mẹ cháu thật sự phải dời đi. Cháu xem mới chưa được bao lâu mà đã thành thế này. Một cái cây lớn thế kia đã sắp lấn sụp phần mộ rồi mà chẳng có ai quản. Bọn họ không quản cũng được thôi, ấy vậy mà cũng không thèm nói với chúng ta một tiếng.”

Sở Thấm im lặng gật đầu: “Sau khi cháu quay về sẽ đi tìm bí thư chi bộ thôn để nói chuyện.”

Dì Dương lại lau khóe mắt: “Dì sẽ đi cùng cháu.”

Sở Thấm vội nói: “Không cần đâu dì cả. Cháu có giải quyết chuyện này, chắc chắn bí thư chi bộ thôn sẽ đồng ý.”

Cô vẫn đang ở trong thôn đó. Đa số người dân trong thôn đều có quan hệ tốt với cô, ai không tốt ví dụ như nhà họ Hồ, cũng bị vũ lực của cô cưỡng ép thành tốt.

Dì Dương lắc đầu: “Sao có thể để một đứa bé như cháu đi giải quyết mấy chuyện này cơ chứ?”

Loading...