Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 215
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:35:11
Lượt xem: 35
Thím Sở lại hỏi: “Cháu mua kính ở đâu thế?”
Thời bấy giờ, không dễ gì để mua được kính, phải đến xưởng kính để mua.
Giá cả không được coi là quá đắt, nhưng ở nông thôn của bọn họ, dường như tất cả mọi người đều vẫn dùng cửa gỗ. Khi màn đêm buông xuống và cửa sổ đóng chặt, trong phòng sẽ là một mảng tối om.
Như vậy không những tiết kiệm tiền kính, mà còn tiết kiệm tiền rèm cửa. Còn lúc ban ngày… Ban ngày thì đóng cửa sổ làm gì, hơn nữa ban ngày đều làm việc ở bên ngoài, đâu có ở lì trong nhà chứ. Cho dù là mùa đông, nhịn một chút là mùa đông sẽ trôi qua, không cần phải mua thêm kính.
Sở Thấm lại đổ lỗi lên trên đầu của cậu út Dương, trên mặt không hề có một chút áy náy, chỉ nói: “Là cậu út mua giùm cháu.”
Thím Sở đã hiểu là như thế này!
Bà ấy thắc mắc: “Sao cháu không lắp trong phòng cháu?”
Sở Thấm nói: “Không sao cả, cháu còn có hai tấm, để hôm nào nhân lúc rảnh rỗi thì sẽ lắp vào cửa sổ trong nhà.”
Thím Sở nghẹn ngào, có tiền thật đáng ngưỡng mộ.
DTV
Cũng khó trách, Sở Thấm một thân một mình nên lo chính mình là đủ. Vào lúc này, thím Sở lại hơi ngưỡng mộ Sở Thấm, ngưỡng mộ cô có thể tự mình làm chủ nhà mình, không chịu đựng cuộc sống mà bất cứ ai sắp đặt.
Haizz! Thím Sở không thể nói rõ bản thân đang buồn rầu điều gì, chỉ cảm thấy đời này của mình chưa bao giờ sống ngày tháng ung dung tự tại như Sở Thấm, hình như hơi thiệt thòi.
Bà ấy không nói thêm nữa, về nhà mà trong lòng nặng trĩu bâng quơ.
Sở Thấm gãi đầu, không rõ như nào, cũng đóng cửa lại và về nhà chính, cô di dời hai tấm kính để ở nhà chính đến sân.
Kính từ đâu mà có?
Là rút được từ hộp mù của tháng năm, tổng cộng có bốn tấm, hai tấm dùng ở phòng tắm, hai tấm còn lại cô thật sự định lắp ở phòng ngủ.
Nhưng mà, trước lúc đó cô phải điều chỉnh lại kích thước cửa sổ phòng ngủ một chút, điều này phiền phức hơn so với việc lắp kính cho phòng tắm.
Hết cách rồi, cửa sổ phòng ngủ quá lớn, mà kính lại quá nhỏ, kích thước không tương xứng.
Sở Thấm bặm môi suy nghĩ một lúc, quyết định điều chỉnh khung cửa sổ, nới khung cửa bằng gỗ to ra một chút, như vậy có lẽ có thể vừa khớp với kính.
Việc này lại tiếp tục tốn thời gian khoảng năm sáu ngày của Sở Thấm. Cô cũng không làm vội, mỗi ngày sau khi tan làm và trở về mới từ từ đóng khung gỗ, vừa đóng vừa điều chỉnh. Đợi đến lúc tiết Tiểu Mãn, cuối cùng Sở Thấm mới lắp xong cửa kính cho căn phòng.
Bây giờ nhà của cô có cảm giác như mớ hỗn độn.
Xấu tốt đều có, sao lại thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-215.html.]
Vì có rách nát như nhà kho, lại có xa hoa như phòng tắm. Có nhà bếp tối om, nhưng cũng có phòng ngủ sáng trưng…
Sở Thấm nhìn đến mức bản thân cảm thấy nhức mắt, dứt khoát không tới nghĩ việc này nữa.
Dự kiến sang năm là lúc nạn đói bắt đầu, bây giờ cô còn nhiều việc phải làm.
Khi nạn đói đến, không thể thiếu lương thực, nước và thịt.
Cô có để dành lương thực, nhưng vẫn phải để dành thêm. Năm nay hoa màu trong thôn tăng trưởng rất tốt, đặc biệt là lúa nước.
Người trong thôn dường như cũng nhận ra, mặc dù thời gian rải phân bón hóa học không bao lâu, nhưng tất cả mọi người đều là lão làng trong việc chăm sóc hoa màu, lý nào không nhìn ra hoa màu tốt hay xấu.
Nếu không có gì bất ngờ, lúa nước năm nay chắc chắn bội thu.
Ngoài cái này ra là khoai lang.
Trong quá trình sinh trưởng của khoai lang, kỹ thuật viên Mạc đã hướng dẫn trong thôn bón phân tro.
Nhân tài kỹ thuật cao đúng là nhân tài kỹ thuật cao, trước nay trong thôn sẽ bón phân tro trực tiếp, nhưng người ta lại bảo trộn phân tro và phân bón khác, nói là hiệu quả tốt hơn.
Quả thật tốt hơn, sau khi sử dụng phân tro trộn với phân bón, Sở Thấm cũng nhìn ra khoai lang đang mọc rất tốt, khiến tối hôm đó cô phải vội vàng bón phân giống hệt như thế cho ruộng khoai lang của mình.
Lại thêm hạt giống rau và đậu nành, tuy rằng lượng mưa năm nay không bằng năm ngoái, nhưng bởi vì nguyên nhân mấy con mương chính đã được đào thông, nên hạt giống rau và đậu nành cũng phát triển rất tốt.
Ít nhất mỗi ngày Sở Thấm có một chén sữa đậu nành là có hi vọng rồi.
Uống nhiều sữa bò quá nên cô rất thèm sữa đậu nành, thậm chí Sở Thấm còn nghĩ hay là trồng một ít đậu nành trên núi Hồ Lô.
Nhưng mà không có hạt giống trong tay, nên chỉ đành bỏ cuộc tạm thời.
Về phần nước…
Sở Thấm cảm thấy nạn đói lần này cũng không tới mức bị mất nước.
Thiếu thì chắc chắn thiếu, lượng nước trong núi giảm bớt, mực nước trong sông giảm xuống, ngay cả bên phía Đông Hồ cũng đều nói năm nay ít nước, e là sắp tới có đại hạn.
Nhưng có người c.h.ế.t khát hay không? Có lẽ là sẽ không.
Cô đã thăm dò, gặn hỏi Trương Phi Yến rồi, cô gái này không hề quan tâm đến nước uống, có thể thấy nạn đói của mấy năm sắp tới tạm thời vẫn có thể bảo đảm nước uống cho mọi người.
Cuối cùng là thịt.