Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 218
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:35:16
Lượt xem: 31
Khi trở về thôn, Sở Thấm đến nhà thím Sở trước để đưa cho bà ấy hai bó dương xỉ.
Lúc này thím Sở đã nấu cơm xong, cũng sắp ăn xong luôn rồi, khi nhìn thấy Sở Thấm thì có chút ngạc nhiên: "Cháu đi từ đâu tới thế, ở đâu mà có nhiều dương xỉ như vậy?"
Sở Thấm đặt dương xỉ lên tường cửa sổ và nói: "Cháu hái ở sườn núi phía đông của núi Hồ Lô đấy, được đầy một sọt trúc."
Vừa nói, cô vừa quay người lại, để lộ ra sọt trúc chứa đầy ắp dương xỉ phía sau.
Thím Sở vội vàng nhớ kỹ vị trí, nghĩ thầm để hôm nào rảnh rỗi thì mình cũng phải dành ra chút thời gian đi hái.
Chỉ là nơi đó có hơi xa, thím Sở cũng không ngờ Sở Thấm sẽ đi dạo đến tận núi Hồ Lô.
Nghĩ đến thời gian di chuyển đến đó, lại nghĩ đến chuyện ở nơi khác cũng có thể hái được dương xỉ, bà ấy lại do dự.
Sở Thấm cũng không sợ ruộng khoai lang hoặc là rừng tre bị người khác phát hiện, bởi vì núi Hồ Lô thật sự rất xa.
Hơn nữa nơi hái được dương xỉ đã coi như là phần ngoài của núi Hồ Lô, nếu như muốn đi bộ từ đó đến ruộng khoai lang phải leo đường núi dốc gần hai tiếng đồng hồ nên sẽ không có ai muốn đến đó cả.
Nếu đến rừng tre thì gần hơn một chút, nhưng cô bắt được chuột tre là vì trong rừng tre có nhiều chuột tre phải không?
Dĩ nhiên là không, mà đương nhiên phải dựa vào đôi tai nhanh nhạy kia của cô rồi.
Sở Thấm về đến nhà, đã hái được dương xỉ tươi nên đương nhiên là muốn xào một ít dương xỉ để ăn rồi.
DTV
Cô thích xào dương xỉ với hèm rượu[1], vừa vặn năm nay trong nhà có rất nhiều hèm rượu nên khi Sở Thấm xào món gì cũng thích bỏ vào một chút.
[1] Hèm rượu: Phần còn lại của nguyên liệu sau khi đã chưng cất để tạo ra rượu hoặc bia, là một loại chất bã có mùi nồng và thường có màu trắng đục, lẫn tạp chất.
Hèm rượu: Phần còn lại của nguyên liệu sau khi đã chưng cất để tạo ra rượu hoặc bia, là một loại chất bã có mùi nồng và thường có màu trắng đục, lẫn tạp chất.
Cô nhớ hình như nhà thím Sở có khoai sọ giống, đang phân vân xem có nên hỏi xin thím Sở một ít về trồng hay không.
Muốn nói hèm rượu xào món gì ngon nhất, Sở Thấm vẫn cảm thấy xào với món khoai sọ thái sợi là ngon nhất.
Nhưng mà thứ đồ chơi này trồng vào mùa xuân là tốt nhất, hiện tại thời vụ trồng tốt nhất đã qua, nên chắc chắn sản lượng sẽ bị ảnh hưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-218.html.]
Mùa đông năm ngoái cô đã ủ một vò rượu gạo, chỗ rượu gạo này đã được cô chắt vào những hũ rượu nhỏ rồi đậy thật kín.
Sau này cô đưa một lọ thím Sở nơi đó đưa một hũ, chỗ cậu út Dương và dì Dương cũng mỗi nơi một hũ, trong nhà cô còn lại sáu hũ nữa.
Ngoại trừ rượu ra thì còn có hèm rượu, bây giờ cô còn lại hai hũ hèm rượu, cô dùng luôn hũ đựng rượu để cất hèm rượu, số hẻm rượu này đã đủ cho cô ăn trong hai năm.
Cho dù là hèm rượu hay là rượu gạo thì đều rất dễ bảo quản, cất mấy năm cũng không thành vấn đề.
Sở Thấm đi vườn rau hái được một nắm cọng hoa tỏi non để xào với dương xỉ và hèm rượu, sau khi xào xong món có màu đỏ tươi, vừa nhìn đã biết vô cùng bắt cơm.
Cô lại cắt bí đao nấu thêm bát canh bí, bây giờ đã là đầu hạ, ăn nhiều bí đao một chút sẽ tốt cho thân thể.
Chỉ là bí đao này không phải do nhà cô trồng, mà là của kỹ thuật viên Mạc cho cô. Khi cô ấy đến thôn Khê Đầu làm việc thì được người ta nhét cho quả bí đao, cô ấy không biết nấu thế nào nên đã kín đáo đưa cho Sở Thấm.
Còn bí đao nhà Sở Thấm thì vẫn chưa thấy đâu.
Cô đã trồng một ít bí đao và bí đỏ ở bên cạnh hàng rào sân sau, bởi vì được chăm sóc rất tốt nên nó phát triển cũng không tệ.
Nghĩ đến đây, ngày mai Sở Thấm định mang một ít hạt hướng dương mà cô đã xào lúc trước kỹ thuật viên Mạc Mạc.
Không phải trước đây cô rút được hạt giống hoa hướng dương sao, cô đã rút được nó cùng với hàng rào sắt, sau đó được cô vùi trong vườn rau.
Hoa hướng dương không hổ là sản phẩm của hệ thống, hạt hướng dương chín căng đầy đều đặn, đến nay đã chín được ba vụ, đã giúp Sở Thấm để dành được gần mười hai cân hạt hướng dương.
Ôi! Trong nhà có quá nhiều đồ thượng vàng hạ cám[2].
[2] Thượng vàng hạ cám: Tất cả mọi thứ, từ loại nhỏ nhặt, rẻ nhất đến thứ quý hiếm, đắt tiền nhất.
Thượng vàng hạ cám: Tất cả mọi thứ, từ loại nhỏ nhặt, rẻ nhất đến thứ quý hiếm, đắt tiền nhất.
Sở Thấm càng nghĩ càng vui vẻ, đây cũng là một phiền não hạnh phúc.
Canh bí đao đã chín, cô rắc thêm chút hành thái, thế là một bát canh bí đao thanh nhiệt giải độc đã được bưng lên bàn.
Cơm cũng đã nấu chín rồi, vẫn là cơm khoai lang như cũ, trải qua mấy ngày hao mòn, 20 cân khoai lang thu được từ việc bán sói hoang đã sắp bị dùng hết.
Sau khi ăn uống no đủ, Sở Thấm lấy sách giáo khoa tiểu học do Sở Hồng ra đọc hai giờ, sau đó mới thổi đèn đi ngủ.