Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 249

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:51
Lượt xem: 31

Vương Nhị Cẩu mạnh mẽ có chút không biết làm sao, nhưng sau khi tỉnh táo lại thì nhìn Sở Thấm và thím Sở, nói: "Ngó sen à, hai người muốn bao nhiêu?"

Thím Sở lập tức nói: "Tôi ít nhất 50 cân."

Sở Thấm suy nghĩ một chút: "Tôi cũng ít nhất 50 cân."

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, 10 cân ngó sen tươi mới có thể làm ra một cân bột, đối với một cân bột củ sen thì năm cân là được rồi.

Vương Nhị Cẩu tự hỏi một lát, gật đầu.

Gã nói: "Có thể dùng tiền không? Phiếu cũng được, tốt nhất là phiếu lương thực và phiếu thịt, ba loại phiếu này có thể đổi thêm được nhiều hơn."

DTV

Sở Thấm vui mừng, thật ra cô muốn dùng tiền hơn. Dù sao lấy vật đổi vật thì nhất định phải dùng đúng vật tốt để đổi, chẳng hạn như trứng gà, hay chẳng hạn như mì gạo, Sở Thấm vô cùng không nỡ.

Thế là cô nhìn thím Thẩm, sau khi thím Thẩm gật đầu thì cô cũng vội vàng gật đầu.

Vương Nhị Cẩu nói: "Mọi người đều là bạn, tôi cũng không nói mấy lời khách sáo, mọi người xem tám phần sáu thì thế nào? Rẻ hơn hai xu so với những gì được bán trong xã cung ứng đấy."

Sở Thấm trái lại có thể chấp nhận, giá tiền này vẫn thấp hơn một chút so với cô nghĩ, thế là cô lại đưa ánh mắt nhìn về phía thím Sở, cô sợ thím Sở muốn trả giá.

Quả thật thím Sở vô thức muốn trả giá, nhưng giá này không thể chê được, coi như là giá có lương tâm.

Thế là cười nói: "Được thôi, cậu là người rộng lượng, đương nhiên chúng tôi cũng không thể làm người nhỏ nhen."

Nét mặt của Vương Nhị Cậu dịu lại mấy phần, nụ cười trên mặt dường như chân thành hơn.

Gã xếp gọn củ sen vào trong túi, Sở Thấm và thím Sở cũng kiểm tra cẩn thận trong lúc gã đóng gói, thấy ổn mới yên tâm đưa tiền.

Tất nhiên là cả hai đều đưa tiền, ai lại bằng lòng trả phiếu chứ.

Năm mươi cân ngó sen vừa vặn bốn tệ ba, Sở Thấm nhìn mà không khỏi thở dài, lúc này tiền thật sự không bền, trong nháy mắt đã bỏ ra bốn tệ ba.

Lúc ra cửa, thím Sở và người ta trò chuyện khí thế ngất trời, Sở Thấm hơi khó hiểu, cô chồng túi ngó sen lên nhau rồi cột trước xe, chiếc xe đạp có hơi nghiêng đi.

Về đến nhà thì phải đạp chậm lại.

Sở Thấm không nhịn được cười hỏi: "Thím ơi, lần sau thím còn định tới mua nữa không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-249.html.]

Thím Sở ''ngừng" âm thanh: "Vừa mua ngó sen thì đã nghĩ đến chuyện lần sau phải mua rồi?"

Sở Thấm: "Vậy sao thím trò chuyện với người ta vui vẻ thế?"

Mà còn xưng hô với người ta là em trai Vương nữa.

Vị Vương Nhị Cẩu kia cũng đúng thật là nhân tài, trực tiếp kêu thím Sở thành "chị" rồi.

Thím Sở nhịn không được quay lại đánh cô một cái: "Nói cháu thông minh chứ đôi khi cháu đúng là ngốc. Chuyện mua bán có thể đặt ở bên ngoài sao? Chúng ta đến nhà Vương Nhị Cẩu chính là đến thăm người thân, giữa người thân thích với nhau nên cho thím ít đồ, thím cho cháu ít đồ, chuyện này rất bình thường."

Không phải đạo lý đó cháu nên hiểu hơn sao? Trong lòng thím Sở thầm nói như vậy.

Sở Thấm hiểu ra, hóa ra là vậy, cô còn chưa nghĩ tới mức đó đâu.

Lúc trở về, hai người mua cá tại xã cung ứng Đông Hồ. Thím sở mua một con, Sở Thấm bạo tay mua hai con.

Lúc nãy ở nhà Vương Nhị Cẩu cũng có hỏi cá, đáng tiếc là người ta không bán cá, người Đông Hồ sẽ ướp cá để ăn, hoặc là đào một cái đầm nước nhỏ ở nhà mình, dẫn nước hồ đến nuôi, không sợ hỏng.

Sở Thấm âm thầm quyết định, cô cũng muốn đào một cái đầm nước nhỏ ở nhà rồi nuôi cá trong đó!

Về đến thôn Cao Thụ.

Thím Sở xách ngó sen xuống xe, Sở Thấm đi bộ xuyên qua thôn trở về nhà.

Trên đường đi không có người, chắc hẳn đều ở trong nhà ăn cơm.

Sau khi về đến nhà, cô đặt ngó sen xuống đất trước, sau đó cẩn thận quan sát cục cưng xe đạp của cô, nhìn một chút, lại sờ sờ lên, thấy nó không bị biến dạng thì mới được yên lòng.

Cô cũng không vội làm bột củ sen, ngó sen tươi để lâu cũng sẽ không hỏng, bây giờ đã là giữa trưa, vào nhà ăn một bữa cơm trước rồi lại nói.

*

Cơm nước trong căng tin luôn gắn liền với trình độ lao động, Sở Thấm luôn luôn thầm nói đội trưởng Hàn có hơi bủn xỉn.

Quả thật ông ấy quản lý căng tin vô cùng nghiêm khắc, không quan tâm mỗi ngày ăn món gì, nhưng sẽ quan tâm đến lượng thức ăn ăn vào.

Tất nhiên, trong món ăn đó không bao gồm thịt. Muốn ăn thịt, nhất định phải được ông ấy gật đầu thì trong thôn mới có thể chi tiền mua thịt, thế cho nên từ khi mở căng tin đến nay mọi người chỉ mới được ăn thịt một lần.

Loading...