Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 251
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:54
Lượt xem: 27
Cuối cùng chính là Sở Thấm không phải người ích kỷ, trái tim lạnh lùng một chút cũng không sao, từ đề nghị đào mương có thể thấy cô vẫn có phần công tâm, sẵn sàng vì dân phục vụ.
Đội trưởng Hàn càng nghĩ càng tiếc, lại không khỏi thở dài.
Sở Thấm nói thầm trong lòng, thầm nghĩ đội trưởng Hàn bị thôn Lưu Lý kích thích nặng nề đến mức độ như vậy sao?
Cứ thở dài mãi không dứt.
Nếu biết rõ trong lòng đội trưởng Hàn đang nghĩ gì, nhất định là sẽ muốn dập đầu xuống đất hô to ba tiếng "tôi oan uổng"!
Công tâm cái rắm, cô chỉ là dân nghèo, từ công tâm này chẳng liên quan gì đến cô, cô cũng rất ích kỷ, hết thảy những hành vi đều căn cứ vào sự thoải mái của bản thân làm điều kiện tiên quyết.
Chẳng hạn như việc đào kênh, cô nghĩ "Vui một mình" cũng phải "Vui chung". Nếu không đến lúc đó nhà cô nhiều lương thực, chỉ có cô có thân hình cường tráng trong những năm thiên tai thì không phải cô sẽ trở thành mục tiêu sao?
Đến lúc đó chuyện người khác trữ s.ú.n.g tôi trữ lương thực, tôi sẽ trở thành kho thóc của người khác đã xảy ra với cô một lần.
Cô là kiểu người có thể nhổ lông chim nhạn[1], nếu thật sự để cô làm đại đội trưởng, không chừng sẽ gây tổn hại lớn cho đại đội.
DTV
[1] Tương tự cụm “ăn cướp cơm chim” của người Việt, nghĩa là cướp mất cái vốn liếng, chút của cải ít ỏi của người nghèo; cụm này thường dùng để chỉ hạng người cơ hội, tham lam.
Tương tự cụm “ăn cướp cơm chim” của người Việt, nghĩa là cướp mất cái vốn liếng, chút của cải ít ỏi của người nghèo; cụm này thường dùng để chỉ hạng người cơ hội, tham lam.
Sở Thấm nghe lời phàn nàn của đội trưởng Hàn cả một đường, đến ngã rẽ giao lộ mới nhỏ giọng nói về nhà.
Mà còn bất ngờ gặp Hoàng Đậu Tử đang chuyển khoai lang, Hoàng Đậu Tử suýt nữa bị cô dọa đến nỗi ngã xuống sông.
Sở Thấm tốt bụng hỏi một câu: "Anh vẫn chưa chuyển hết sao?"
Hoàng Đậu Tử cũng lập tức thuận tiện nói: "Túi cuối cùng rồi."
Dứt lời thì vội vàng về nhà, Sở Thấm còn có thể nghe được tiếng chửi bới của thím Hoàng và chú Hoàng khi lên sườn dốc.
"Muốn c.h.ế.t à, mày lấy cái này ở đâu ra vậy..."
"Mày muốn lao động cải tạo thì cũng đừng kéo bà già này theo.''
Sở Thấm lại cảm thấy may mắn, sống một mình thật tốt.
Cô về đến nhà, mở hộp cơm ra ăn cơm, những ngày không làm việc thì cô cũng không ăn nhiều.
Không cần nấu thêm đồ ăn, cô ném hai củ khoai lang cho Tiểu Bạch, Sở Thấm ăn cơm trộn rau dại trong căng tin.
Căng tin coi như cũng không quá bủn xỉn, ngoại trừ món rau dại thì còn có một đĩa củ cải luộc ăn được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-251.html.]
Đã đến mùa ăn củ cải rồi.
Tay cầm thìa của Sở Thấm dừng một chút, nghiêng đầu suy nghĩ.
Không xong! Năm nay cô quên trồng củ cải!
Cô cảm thấy có chỗ là lạ, hóa ra là không có trồng rau cải quan trọng nhất vào mùa đông.
Sở Thấm buông thìa ảo não vỗ đầu một cái: "Ngày mai đi, ngày mai sẽ trồng củ cải ngay lập tức."
Hy vọng vẫn còn kịp.
—
Cơm nước xong, Sở Thấm lấy củ sen từ trong bao bố ra, bỏ vào trong ao rửa sạch.
Con người Vương Nhị Cẩu xem như cũng không tệ, củ sen gã đưa đều có chất lượng tốt, phía trên còn không dính bùn.
Phải hiểu là có người nhét thêm bùn vào củ sen để có thể tăng trọng lượng, mà những củ sen trước mặt Sở Thấm lại sạch sẽ.
Cô biết rõ cách làm bột củ sen, có điều buổi chiều cô phải chuẩn bị đi làm việc nên tạm thời chỉ có thể ngâm củ sen trước, đợi đến chạng vạng tối khi tan tầm lại bắt đầu làm sau.
Còn về phần khoai lang trong ba lô không gian...
Quên đi, cất nó đi thôi, dù sao thời tiết cũng đang trở lạnh rồi, để mấy quả trứng gà kia ở bên ngoài một lúc cũng không sao cả.
Buổi chiều, Sở Thấm bắt đầu làm việc.
Nhiệm vụ hôm nay của cô là đào kênh, vừa mới bắt đầu làm việc, sở Thấm đã phát hiện ra hôm nay có rất ít người đến làm.
"Nhiều người xin nghỉ phép vậy sao?"
Sở Thấm kinh ngạc hỏi người ghi điểm Tiểu Đường.
Cho dù Tiểu Đường có làm người ghi điểm thì cũng không thể hoàn toàn bỏ việc sản xuất, cũng phải lao động trên mặt đất.
Hôm nay cậu ấy bị xếp đến nhóm của Sở Thấm, Sở Thấm đào đất, cậu ấy chọn đất.
Tiểu Đường vừa chọn xong hai giỏ đất, mệt mỏi sốt ruột ngồi dưới đất: "Làm gì mà xin nghỉ phép, cô cảm thấy đội trưởng có thể cho nhiều người xin nghỉ phép như vậy sao?"
Cũng đúng.
Bình thường một mình cô xin nghỉ phép, xin một lần mà đội trưởng Hàn không cho, phải xin ba bốn lần mới được.