Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 293
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:38
Lượt xem: 23
Rừng cây sâu hun hút, cỏ cây khô vàng.
Qua mấy ngày nữa tuyết lớn sắp rơi, đó chính là lúc mùa đông chuẩn bị tới.
Lá cây trên dây leo của củ từ đã khô héo, nếu không phải Sở Thấm có được thị lực đáng sợ thì cô thật sự không thể thấy nơi đây đang cất giấu củ từ.
Sở Thấm vung tay bắt đầu đào.
Đào củ từ là một chuyện khá là tốn sức, chủ yếu khó ở chỗ nếu nó lớn lên trên đất phẳng thì cần phải đào một cái hố rất lớn mới có thể đào củ từ ra.
Thật đáng tiếc, cô phát hiện gốc củ từ này sinh trưởng ở trong mặt đất bằng.
Càng tiếc hơn nữa, củ từ này rõ ràng rất lớn, lại còn quanh co, nếu Sở Thấm không muốn đào rách da thì phải làm thật nghiêm túc.
DTV
Dùng cuốc lớn đào xong thì dùng cuốc nhỏ để đào, cũng may là Sở Thấm mang đầy đủ tất cả dụng cụ, nếu không thì cũng hết cách với củ từ này.
Tốn hơn mười phút, cuối cùng cũng cất củ từ này vào túi.
Sở Thấm phỏng đoán chắc chắn không chỉ có một củ từ, dây leo củ từ ở nơi này đan xen phức tạp, tuy nói bởi vì khô héo mà cực kỳ khó tìm, nhưng cô vẫn cẩn thận tìm được ba củ từ khác.
Nếu so sánh thì ba củ này còn khó đào hơn, Sở Thấm tốn gần 50 phút mới đào xong.
Nhìn củ từ nhét đầy trong giỏ, Sở Thấm hài lòng gật đầu.
Thỏ đã bắt xong, củ từ đã đào xong, Sở Thấm đi dọc theo dòng suối còn phát hiện ra thiên ma mọc dại.
Thứ này cũng là đồ tốt! Nó thực ra cũng là một vị thuốc Đông y.
Hơn nữa hoàn cảnh sinh trưởng rất khó khăn, Sở Thấm vừa phát hiện là phát hiện được ngay một ổ, đúng là khiến cô chấn động.
Giờ phút này Sở Thấm trợn tròn hai mắt, nghiêm túc nhìn thiên ma vài lần mới nhếch miệng cười ra tiếng.
“Hihi, có thể xào ăn, còn có thể hầm canh uống.” Sở Thấm rất thích những nguyên liệu mang theo công hiệu tốt, nhất là loại thiên ma này, cho dù chính cô không ăn, cũng có thể bán cho bà Tần Hoa để đổi thứ gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-293.html.]
Thiên ma mọc hoang có số lượng thưa thớt, cho dù Sở Thấm tìm được một ổ, cũng chỉ đào được năm cây.
Đến lúc này cô đã thỏa mãn, lúc này lên núi thu hoạch được phong phú, hơn nữa giờ phút này còn chưa tới mười hai giờ trưa.
Nhưng khi cô chuẩn bị rời khỏi mảnh đất chứa thiên ma này, vác gùi xuống núi, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một cái cây.
Cô trợn mắt thật to, là cây khổ chu.
Trái của khổ chu đương nhiên là khổ chu, trái khổ chu này chỉ có kích thước bằng hạt đậu nành, còn phải bóc vỏ ngoài ra, hạt màu trắng bên trong mới là thứ có thể ăn.
Nó rất phiền phức, còn không dễ ăn ngay, phải bỏ vỏ xay thành bột mới có thể ăn. Nếu muốn ăn ngon hơn thì làm thành đậu hủ khổ chu hoặc là bánh khổ chu.
Nhưng nó có một ưu điểm, một là thân cây của nó có thể ra rất nhiều trái, hơn nữa khi mùa đông đến trái cây sẽ rơi xuống dưới tàng cây.
Sở Thấm đi tới bên cạnh cây khổ chu, ngẩng đầu nhìn lên, dùng sức đá vào thân cây vài cái, lại leo lên trên cây lắc lư cành cây. Thế là trái khổ chu nhao nhao rơi xuống, rơi trên bùn đất ở dưới tán cây.
Cô thật sự mừng rỡ muốn nhảy dựng lên, nhảy thẳng từ trên cây xuống, sau đó ngồi xổm để bắt đầu nhặt.
Khổ chu nhặt được bỏ thẳng vào ba lô hệ thống, cái này không cần phải nhặt từng trái từng trái trong tay, mà sau khi đụng vào thì lập tức thu vào bên trong ba lô, điều này khiến cho tốc độ của cô cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng cho dù nhanh hơn nữa, Sở Thấm cũng nhặt nửa tiếng sau mới xong.
Lúc này, cô xuống núi với bước chân vô cùng nhẹ nhàng, tâm trạng cực kỳ tốt, ngay cả Hoàng Đậu Tử đang ở bờ sông giặt quần áo cũng nhận thấy vẻ vui mừng trên mặt cô.
Hoàng Đậu Tử không khỏi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lần này Sở Thấm lên núi đã săn được gà rừng?” Nếu không sao lại vui vẻ đến vậy.
Nhìn cái gùi của người ta đầy ắp, anh ta cũng muốn lên núi một chuyến.
Hiện tại Hoàng Đậu Tử cảm thấy anh ta và Sở Thấm như châu chấu trên cùng một sợi dây, cho nên hiện tại anh ta lên núi cũng không trốn tránh Sở Thấm nữa, vô tình săn được gà rừng thỏ rừng ở trong núi thì không có cất giấu.
Sở Thấm nhìn dáng vẻ thoải mái của anh ta hiện tại, không còn mang vẻ mặt xem ai cũng là kẻ trộm, vì thế cô đối xử với Hoàng Đậu Tử cũng có vài phần chân thành hơn.
Dù sao cũng là hàng xóm mà, nói cho cùng người này cũng không gây thêm phiền toái gì cho mình, cũng không làm chuyện gì liên lụy đến mình, Sở Thấm tự nhận mình vẫn rất khoan dung với anh ta.