Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 299
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:47
Lượt xem: 25
Hơn nữa bởi vì năm nay sản lượng báo cáo không cao, cho nên công xã cứ muốn đùn đẩy nhiệm vụ lò phân lân khử oxy cho thôn Cao Thụ bọn họ.
Mùa đông này đầy ắp nhiệm vụ... Ông ấy buồn phiền đến mức rụng tóc, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà giống như đầu đã trọc.
“Nghĩ gì vậy?” Vợ ông ấy đan áo len hỏi.
Là đại đội trưởng, Hàn Định Quốc vẫn có thể lấy được chút đồ tốt, ví dụ như len sợi.
Sở Thấm chạy vài lần đến xã cung ứng cũng không mua được sợi len, nghe nói phải đi thành phố mới có thể mua được sợi len, còn ông ấy nhờ người mua là có thể mua được.
Hàn Định Quốc thở dài, chậm rãi phun khói ra: “Đang phiền muộn không biết sắp xếp thế nào.”
Ông ấy cảm thấy thôn Cao Thụ của bọn họ hẳn là không có cách nào trốn thoát, dù sao tất cả mọi người đều đang tiến bộ, làm còn rùa rút đầu thì ra thể thống gì.
Nếu như tiếp nhận nhiệm vụ lò phân lân khử oxy, vậy có cần đi đào đập chứa nước và rèn sắt thép không?
Chẳng biết vì sao, ông ấy đang khó khăn thì nghĩ đến Sở Thấm.
Sở Thấm ở trong thôn thật sự là một sự tồn tại kỳ lạ.
Có lúc đội trưởng Hàn thậm chí cảm thấy Sở Thấm như người mang vận mệnh, dùng lời của người nông thôn bọn họ mà nói, số mệnh của Sở Thấm khá may mắn.
Tuy ông ấy cũng xem như một nửa đạn viên... Khụ khụ, đơn xin vào Đảng của ông ấy còn chưa được phê duyệt, đại khái còn đang được điều tra nghiên cứu, nhưng ông ấy lớn lên ở nông thôn, đã nghe lờn tai những chuyện kỳ lạ, nên cũng có chút lòng tin với người trời sinh đã có vận mệnh may mắn.
Dù sao đội trưởng Hàn cũng là quan, lăn lộn trong công xã hai ba năm, có chút trí tuệ của thôn quan tầng dưới chót.
Ông ấy gần như có trực giác của động vật nhỏ, trực giác khiến cho ông ấy nhớ tới Sở Thấm vào giờ khắc này.
Trong phút chốc, ông ấy cảm thấy thật kỳ lạ.
Sở Thấm chỉ là một cô gái, mạnh mẽ bền bỉ và cũng đủ thông minh, nhưng loại chuyện này sao cô có thể quyết định được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-299.html.]
Nhưng nghĩ kỹ lại, đội trưởng Hàn vẫn cảm thấy cần phải đi hỏi ý kiến Sở Thấm.
DTV
Dựa vào chuyện đào kênh bón phân là do Sở Thấm thúc đẩy, cũng phải đi hỏi ý kiến Sở Thấm thử.
Đội trưởng Hàn hút thuốc xong, sương khói lượn lờ khiến cho người ta không thấy rõ biểu cảm trên mặt ông ấy, lo lắng trong mắt càng được chen chắn một cách vững vàng.
Vợ đội trưởng tên là Ngô Xuân Vũ, trong thôn quen gọi bà ấy là thím Xuân Vũ, lúc này thím Xuân Vũ đan len xong, đưa cho đội trưởng Hàn: “Ông thử xem, xem có mang được không.”
Bà ấy đan một đôi găng tay, thấy đội trưởng Hàn nhận lấy mang vào tay thì nói: “Tôi nhớ mỗi lần Sở Thấm đến công xã hay vào trong huyện đều phải đến xã cung ứng để hỏi xem có sợi len không.”
Đội trưởng Hàn kinh ngạc: “Cô ấy muốn mua len à?”
Thím Xuân Vũ liếc một cái rồi sẵng giọng: “Xem ông hoir kìa, trong thôn chúng ta có ai mà không muốn mua len chứ.”
Đội trưởng Hàn: “Muốn mua và mua không có giống nhau, sợi len rất đắt. Nhưng dựa theo tình huống làm việc không cần mạng sống của Sở Thấm thì đúng là cô ấy có thể mua nổi.”
Thím Xuân Vũ cười cười nói: “Haiz, đứa nhỏ Sở Thấm này đúng là khiến người ta yêu thích. Ông xem vừa rồi ông nghĩ đông nghĩ tây, nhưng rốt cuộc là đào đập chứa nước hay là rèn sắt thép thì nhất định cũng cần có Sở Thấm giúp sức.”
“Mùa đông năm nay lạnh, không phải ông còn bảo có thời gian thì nói chị họ lấy thêm cho ông sao. Ông nhớ lúc muốn mua thì mua thêm hai cuộn, đến lúc đó hỏi Sở Thấm xem có muốn lấy không.”
Ngô Xuân Vũ nổi tiếng là người cẩn thận tỉ mỉ trong thôn, đội trưởng Hàn có thể làm đại đội trưởng, dù sao công lao của bà ấy cũng không thể bỏ qua. Có thể chú ý từ những chi tiết nhỏ này, có thể thấy bình thường bà ấy chú ý rất nhiều đến người trong thôn.
Đội trưởng Hàn theo thói quen hơi cau mày gật đầu, vỗ vỗ đầu gối đứng lên: “Vừa vặn ngày mai tôi muốn đến Lạc Thủy một chuyến, đến lúc đó tìm chị họ hỏi thử.”
Ngô Xuân Vũ kinh ngạc: “Không phải ngày mai anh muốn đến công xã sao?”
Đội trưởng Hàn gãi gãi mặt, nghĩ đến việc này thì trên mặt hiện ra vẻ mất kiên nhẫn: “Ngày mai vận chuyển gỗ xong đi công xã thuận đường quẹo đến Lạc Thủy.”
Ngô Xuân Vũ cất cây trúc đang len đi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, nói: “Có chuyện tôi quên mất, có phải nhà mới của chị họ ở kế bên nhà dì cả của Sở Thấm không?”
Trước kia vẫn không nhớ ra, bởi vì lúc ấy chị họ còn ở trong nhà cũ.
Cũng trong hai năm nay anh rể chạy xe... bí mật kiếm được chút tiền, sau khi xây nhà mới thì trở thành hàng xóm của dì cả Sở Thấm.