Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 314
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:45:56
Lượt xem: 25
Thật không dám đấu diếm, ở trong mắt cậu út Dương Sở Thấm là một cô gái rất đơn giản.
Tuy rằng giá trị sức mạnh khá cao, nhưng tính tình vẫn rất đơn giản, bạn chỉ cần tốt với cô một chút thôi thì cô cũng phải báo đáp lại.
DTV
Đừng thấy bề ngoài cô lạnh lùng thờ ơ, nhưng thật ra lại rất tốt bụng.
Nhưng Sở Thấm lại cảm thấy chính mình có lòng dạ cứng cỏi, có đôi khi cậu út Dương rất muốn nói cho cô biết rằng nếu cô có lòng dạ cứng cỏi thì chẳng phải lòng dạ của người khác là sắt đá hay sao?
Nhưng cũng may là đầu óc của cô lại không tệ, có thể nghe lọt tai lời khuyên của người khác. Anh cả của cậu út Dương: cũng là người anh do người vợ đầu tiên của bố ông ấy sinh ra là một người rất cứng đầu không nghe lời ai nói cả, cậu út Dương là một người không thích những người ngu xuẩn và cứng đầu.
Sau khi cậu út Dương nói xong thì rời khỏi, chờ xe đi được nửa đoạn đường thì ông ấy mới nhớ ra ông ấy đã quên hỏi Sở Thấm vì sao lại gặp được Trần Thiên Chương.
Mà Sở Thấm ở phía bên kia cũng đã đợi được thím Sở, lúc này đang trên đường về nhà.
"May mắn không có tuyết rơi." Sở Thấm nói.
Thím Sở: "Có lẽ tối nay sẽ rơi lần nữa."
Thời tiết cực kỳ lạnh cho nên thím Sở luôn tránh ở sau lưng Sở Thấm, không dám ló đầu ra. Mà Sở Thấm thì đầu đội mũ, ngoại trừ mắt mũi miệng lộ ra bên ngoài thì cái nơi khác đều được che chắn kín mít. Lại dùng thêm khăn quàng cổ để cho gió không thể từ cổ len lỏi vào quần áo.
Quan trọng nhất là cô còn mang cả bao tay và bao đầu gối, giày là giày chuyên dụng đi trên tuyết, cho nên cho dù gió lạnh có thổi mạnh cỡ nào thì cô vẫn cảm thấy ấm áp như cũ.
Hai người trở lại trong thôn đại khái vào khoảng trước bốn giờ.
Sở Thấm về đến nhà, dựng xe đạp trên nhà chính sau đó cẩn thận lau chùi.
Haizz! Xe đạp lại cải tiến thêm mẫu mã mới, thật ra điều này làm cho cô rất khó chịu nhưng lại luôn muốn quan tâm tới.
Cô đi vào trong phòng ngủ đốt lò sưởi lên, ngồi ở trên băng ghế trước lò sưởi, nhìn thấy ánh lửa bập bùng trước mắt mà không tránh khỏi nhớ lại cảnh tượng được nhìn thấy khi đi ngang qua công xã Dương Tử Câu trên đường đến thị trấn lần này.
Bởi vì rất lâu rồi không đi đến công xã cho nên Sở Thấm thật sự bị cảnh tượng trước mắt đó làm cho hoảng sợ.
Mấy chục lò luyện sắt thép được xây dựng sừng sững ở nơi đó, bên cạnh có rất nhiều người mặc quần áo mỏng manh đang làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-314.html.]
Vô số mảnh gỗ được quăng vào, tiếp theo lại có vô số khối sắt cũng được ném vào trong đó, ngọn lửa cực nóng nung chảy khối sắt nhưng dù vậy thì hiệu suất luyện sắt thép vẫn còn rất thấp, do đó bất đắc dĩ chỉ luyện ra sắt vụn mà thôi.
Những điều này không phải do cô nói mà là vào lúc sáng sớm, khi cô đi ngang qua thì nghe thấy lãnh đạo của công xã đứng tụm lại ở bên cạnh lò luyện sắt thép, suy nghĩ về nguyên nhân tại sao lò luyện luyện ra thành phẩm đa số chỉ là sắt vụn.
Nhân công không chỉ có bấy nhiêu người ở đây mà còn có rất nhiều người đẩy xe đến trong núi chặt cây.
Thôn Cao Thụ cũng không có tránh được, mấy ngày nay cây cối dưới chân núi Đại Nham đều bị chặt gần hết, nguyên nhân là vì núi Đại Nham thuận đường đến công xã, chặt cây ở nơi này thì thuận tiện cho việc vận chuyển.
Núi Đại Nham không có sản phẩm gì có thể kiếm tiền cho nên người trong thôn cũng không quá để ý.
Nhưng Sở Thấm để ý. Nơi đó có thể có cây thông Hoa Sơn của cô đấy. Nếu việc này dẫn tới họ vô ý chặt hết mấy cây thông Hoa Sơn của cô thì sau này cô phải đi đến nơi nào nhặt quả thông để lấy hạt chứ.
Sở Thấm cũng không nhịn được mà lau nước mắt, hàng ngày đều theo dõi tình hình chặt cây chặt chẽ, dù sao thì trước mắt họ vẫn chưa chặt mấy cây thông Hoa Sơn.
Chỉ là việc này tạm thời để sang một bên, còn có hai việc cần thiết làm trước.
Việc đầu tiên là... đốn củi, cô đã chuẩn bị dọn dẹp nhà kho, cái nào cần giữ thì giữ, cần ném thì ném, dù sao cũng cần dời ra hai mặt tường trống để dùng làm nơi chứa củi.
Vốn là cô muốn đặt củi trong phòng bếp, nhưng nghĩ đến nếu củi để lâu ngày không dùng sẽ có mối mọt thậm chí là có côn trùng hay chuột bọ đều thích ẩn nấp nơi đó, cho nên cô cũng không dám đặt ở phòng bếp nữa, cuối cùng hết cách nên cô chỉ đành dọn dẹp lại nhà kho.
Việc thứ hai là chậm rãi thu hồi các dụng cụ bằng sắt ở trong nhà về.
Nhưng Sở Thấm cần phải nghĩ kỹ xem nên dùng lý do gì để thu hồi mới được, cô cảm thấy nếu trường hợp này cứ tiếp tục xảy ra thì thôn của họ cũng đã có đủ nguyên liệu để luyện sắt thép rồi.
Lửa trong lò sưởi đã cháy bùng lên, không ngừng cung cấp độ ấm cho phòng ngủ.
Cũng vì vậy mà hiện giờ Sở Thấm cảm thấy ấm áp cả người, cô ngồi sưởi cả nửa tiếng đồng hồ mới lưu luyến đứng dậy đi dọn dẹp đồ đạt.
Dầu hạt cải tất nhiên phải rót và trong bình đựng dầu rồi sau đó là đặt bột mì vào giữa tủ bát.
Khoan đã, hôm nay cô còn phải làm bánh bao da.
Đúng vậy, không tới hai ngày sau khi tiết đông chí đi qua thì cô phải đến đập chứa nước để làm việc rồi, rốt cuộc Sở Thấm vẫn phải đến đập chứa nước.