Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 317
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:46:01
Lượt xem: 25
Sở Thấm nổi nóng: "Tao chịu thua mày rồi!"
Cô nói xong thì cầm lấy bánh bao da mới ra lò, bẻ ra rồi dùng sức thổi rồi lại duỗi tay đưa ra ngoài cửa sổ cho nguội bớt, đến khi nhiệt độ vừa phải thì cô mới cho Tiểu Bạch ăn.
Con chó đáng ghét này thấy vậy thì đứng dậy ngay lập tức, lúc này mới chịu rời khỏi vị trí mà ngậm bánh bao da chạy về phòng ngủ, dựa sát lò sưởi ăn từ từ.
Sở Thấm lại tức giận đến dậm chân.
Vụn bánh bao da rơi đầy trong phòng ngủ của cô thì phải làm sao, ngay cả cô cũng không dám ăn trong phòng ngủ nữa mà!
…
Bận việc cả một buổi tối, rốt cuộc Sở Thấm hoàn thành xong tám mươi cái bánh bao, cô cho hết vào trong không gian.
Hiện tại thời tiết rất lạnh, trứng gà và thịt dê cũng không cần ném vào trong không gian, vừa vặn có chỗ trống để đặt bánh bao da.
Đêm nay, cô làm món canh thịt dê hầm củ cải, món ăn kèm là bánh bao da.
Đêm dài, tuyết dần dần rơi xuống.
Sở Thấm giặt quần áo xong thì trở lại phòng ngủ, toàn thân giống như ngâm mình hồ nước nóng hầm hập, cả người bắt đầu trở nên ấm áp.
Tiểu Bạch đã ngủ say, con ch.ó này càng ngày càng hư, ngoại trừ lỗ tai thính có thể nghe tiếng động ở bên ngoài ra thì không nên việc gì nữa cả.
DTV
Thật ra cũng do Sở Thấm đã thả lỏng huấn luyện với nó. Lúc nào cũng nghĩ thời thế hiện giờ cũng còn ổn, ở trong thôn cũng không có người nào quá gian ác cho nên cũng không cần thiết huấn luyện Tiểu Bạch thành con ch.ó có khả năng giữ nhà, như vậy nó sẽ trở thành chó dữ.
Sở Thấm quyết định ngày mai sẽ lên kế hoạch huấn luyện Tiểu Bạch, nếu không thì cuộc sống của con ch.ó này còn thoải mái hơn cả cô, việc này làm cho người ta thật quá khó chịu.
Cô cởi áo khoác ra, chỉ chừa một cái áo đơn lại, sau đó rủ mành xuống leo lên giường ngủ.
"Woa, thật ấm áp!"
Sở Thấm thoải mái híp mắt lại, tiến vào giấc ngủ trong sự ấm áp làm cho con người muốn lười biếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-317.html.]
Cùng lúc đó, cách xa ngàn dặm.
Trong nhà Trần Thiên Chương.
Cho đến lúc này anh ta mới về đến nhà, nhưng thật ra khi vừa đến chợ, vì tránh tai mắt của người khác nên anh ta đã dọn lương thực về trong nhà.
Nhà anh ta rất đơn giản, chỉ có anh ta và ông nội của anh ta. Cả nhà anh ta đều làm việc tại nhà máy thép, anh ta cũng xem như là thế hệ sau của nhà máy thép. Đầu tiên là ông nội về hưu, sau đó cha mẹ cũng qua đời vì tai nạn nghề nghiệp, nhiều năm trôi qua, gia đình của Trần Thiên Chương cũng đã khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Trong nhà ít người, nhưng nhà ở lại không ít.
Có một căn nhà là do nhà máy cung cấp, đây là của cha mẹ anh ta được nhận, bởi vì bị lãnh đạo đột ngột gọi đi giúp nhà máy vận chuyển nguyên liệu, kết quả tình cờ gặp núi lở mà qua đời, đủ điều kiện để xét c.h.ế.t vì tai nạn nghề nghiệp, cho nên nhà máy cũng không dám thu nhà lại mà cũng không thể thu, sau đó đưa cho Trần Thiên Chương.
Một căn khác là của gia đình anh ta, là một ngôi nhà cũ xưa nằm trong một con hẻm nhỏ, là một căn nhà nhỏ có ba gian phòng, ngôi nhà này cũng rất lợi hại, lúc nào cũng trong tình trạng lung lay sắp sập đổ đến nơi vậy.
Anh ta và ông nội ở tại căn nhà mà nhà máy phân cho, Trần Thiên Chương lo lắng nên mang lương thực về ngôi nhà cũ rồi chỉ có thể đợi đến khi trời tối đen mới có thể trở về.
Ông cụ Trần là một ông lão cao tuổi, năm nay ước chừng đã bảy mươi tám tuổi, ở thời đại hiện giờ thật sự xem là sống thọ.
Khi ông sinh ra thì đất nước này vẫn còn hoàng đế đấy, có thể nói là mấy chục năm qua chưa có gì mà ông ta chưa trải qua, cuộc sống lên voi xuống chó, hoàn toàn có thể dùng cuộc đời ông để viết thành một tác phẩm lớn ăn khách.
Mái tóc của ông ta trắng tinh, trên mặt rất nhiều đốm đồi mồi, dưới ngọn đèn, những nếp nhăn cũng không thể che dấu được.
Ông ta thấy Trần Thiên Chương lén lút dọn mấy bao tải trở về, trong nhất thời cười đến nỗi trên mặt nhăn nhúm, giống như vỏ cây già bị năm tháng lưu lại dấu vết.
Ánh mắt mờ đục lúc này giống như rực sáng, mang theo tâm trạng khá vội vã mà tiến tới: "Thu hoạch lần này không ít nhỉ?"
Trần Thiên Chương lặng lẽ cười, đóng cửa phòng lại rồi mới dám nói ra tiếng: "Người bạn kia của cháu rất được, giúp cháu tìm tòi khắp nơi, khoai lang có đến ba túi to, còn có một túi hạt thóc to nữa."
Ông cụ Trần vuốt râu: "Người này đúng là xem cháu như anh em, cháu phải sống chung với người ta cho tốt mới được đấy."
Trần Thiên Chương: "... Ông nội vẫn nên chú ý cách nói chuyện một chút đi ạ, sao lại bảo phải sống chung với người ta cho tốt?"
"Thôi, ông không nói là được." Sau khi ông cụ Trần có lương thực thì mặc kệ cháu nội, ông ta lớn tuổi như vậy nhưng là càng già càng dẻo dai, ông ta dọn lương thực về phòng ngủ của chính mình.
Trần Thiên Chương lấy ra một cái hộp thiếc, đếm phiếu công nghiệp, trong đầu lại nhớ thương thịt dê.