Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 319
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:46:05
Lượt xem: 31
Ngày đông chí, bữa tối trong thôn vẫn là bữa cơm trắng.
Đương nhiên cũng chỉ được một thời gian thôi.
Trong thôn nghe nói có mấy thôn một tuần bảy ngày thì ba ngày được ăn cơm trắng nên suýt nữa gây rối, bị đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn trấn áp, bây giờ được ăn cơm trắng một bữa thôi là không biết đã thỏa mãn đến mức nào rồi.
Thím Trương vừa đi vừa nói: “Lượng cơm dành cho đập chứa nước nhiều thật, chắc chắn có thể ăn no, nhưng cơm trắng thì kém hơn cơm trong thôn chúng ta, độn với đủ loại củ quả nữa, chậc chậc, cảm giác khá là qua loa.”
Nhưng bọn họ là người làm nông, vào thời kỳ giáp hạt có gì mà chưa từng ăn chứ.
DTV
Khi làm ở đập chứa nước, ăn trong đập chứa nước, phần ăn trong căng tin của thôn cũng được đổi thành lương thực cho bọn họ, tính ra thế này cũng khá có lợi.
Sở Thấm cũng không than trời trách đất tại sao cô phải đến đập chứa nước. Cô đi từ thôn ra đập, cảm thấy may mắn vì mình mang mũ và găng tay, đeo ủng ngắn, không thì bị đông cứng người mất.
Cô không sợ mệt mà chỉ sợ lạnh.
Lúc này kiếp trước cô chỉ ở trong nhà cả ngày, mọi thứ đều làm trên lò sưởi âm tường và giường sưởi, có ra ngoài cũng chỉ ra một lúc, đâu có đi bộ gần một tiếng đồng hồ để làm việc thể lực đâu.
Trời đã vào đông, cây cối hai bên đường khô héo.
Ngay cả trong rừng núi rộng lớn cũng chỉ toàn cây khô, sông Thượng Khê chảy từ núi xuống.
Sở Thấm thở ra khói trắng, lúc gần đến đập chứa nước cũng thở hổn hển.
Thím Sở nhìn dòng sông, bước lại gần thím Trương nói nhỏ: “Mẹ Phi Yến này, bà có nhận ra mực nước sông Thượng Khê của chúng ta lại thấp hơn không?”
Thím Trương nghiêm túc nhìn: “Tôi nhớ vốn đã thấp rồi.”
Thím Sở lắc đầu, thấp thì có thấp nhưng không đến mức này, xem ra sửa lại đập chứa nước là đúng đắn.
Thím Sở thầm nghĩ: Đúng là thấp quá, thấp hơn cùng thời điểm năm ngoái rất nhiều.
Vì mực nước không giảm đột ngột mà giảm xuống hàng ngày nên rất nhiều người trong thôn không để ý đến.
Chỉ có người cẩn thận như thím Sở mới nhận ra, nhưng không có ai ghi chép lại lượng nước thời điểm này năm ngoái nên bà ấy chỉ thấy mực nước thấp dựa vào cảm giác thôi.
Sở Thấm không hề lo lắng, người lo thật sự không phải là cô. Năm nào đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn cũng ghi lại lượng nước, thời gian này họ sắp phát điên rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-319.html.]
Hai lãnh đạo thôn sắp phát điên cũng chẳng ảnh hưởng đến người khác, chỉ ảnh hưởng đến những người bên cạnh.
Bọn họ đi báo cho công xã nhưng công xã cũng chẳng chú ý, hoàn toàn không nhận ra mực nước đã hạ thấp đến thế.
Nhưng nếu bảo bí thư công xã quản lý… người ta cũng chỉ cười với họ.
Chẳng còn cách nào khác, có vẻ bí thư công xã này sắp từ chức, thời gian này việc nên quản lý hay không cũng như nhau, quyết định cực kỳ ba phải.
Người ta chỉ muốn không phải chịu trách nhiệm làm đội trưởng Hàn ngày nào cũng chửi thầm: “Muốn đi thì đi nhanh lên, người ta nói sống ngày nào hay ngày đó, lấy lương rồi mà còn cầm bát giả làm người câm, chiếm chỗ đi còn không buồn ị.”
May mà ông ấy vẫn nhẫn nhịn được, đồng thời còn kiềm chế Dương Binh thôn Tịnh Thủy bên cạnh mấy lần.
Dương Binh tính tình nóng nảy, nếu không có đội trưởng Hàn thì ông ấy đã nhảy dựng lên chỉ thẳng mặt mà mắng ông bí thư này rồi.
Bây giờ bọn họ chỉ mong bí thư mới đến, nhưng chuyện này được giấu khá kỹ, Sở Thấm cũng chỉ biết được tin sẽ thay bí thư từ lời Trương Phi Yến nói.
Tạm thời Sở Thấm cũng không biết bí thư mới sẽ mang đến thay đổi lớn đến mức nào cho thôn của bọn họ.
Lúc đến đập chứa nước, Sở Thấm trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng.
Đập chứa nước nằm trong thung lũng, đại hình trông như cái túi, có không biết bao nhiêu người đang ở trong cái túi này, mặc bộ đồ đơn giản giơ cuốc ra sức làm việc.
Có người đào đất, có người chuyển đất, có người bưng đá sang chỗ khác.
Chỗ này khác hẳn việc đào mương nước đơn giản ở thôn Cao Thụ, công việc nơi này được phân chia đầy đủ và cụ thể.
Người ta chuyển đất không dùng ki hốt rác mà có xe đẩy, còn có một chiếc xe chuyên thu gom lại.
Sở Thấm thấy mà mừng, cô khó có lúc được tham gia vào một công trình lớn thế này, lúc này chẳng còn bất mãn nữa mà chỉ muốn đi dạo một vòng quanh đây.
Người quản lý bọn họ mang họ tên, tên là Tôn Ngọc Tuyên, một người phụ nữ hơn 30 tuổi.
Tôn Ngọc Tuyên dẫn phụ nữ trong đội đến căng tin, công việc nặng thế này phụ nữ khó mà làm được.
Thực ra căng tin nơi này chỉ có hai cái lều gỗ, gió lùa tứ phía, may mà bây giờ không mưa, nếu không buổi chiều không biết đi đâu mà tránh.
Bà ấy nói: “Hai ngày này các đồng chí sẽ ở trong căng tin, thời gian làm việc trong căng tin từ mười giờ sáng đến một giờ chiếu, thời gian còn lại sắp xếp mọi người đi chuyển đất.”
Sở Thấm gật đầu, chuyện này cũng không khó lắm.