Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 362
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:02
Lượt xem: 17
Hấp nó nửa giờ, đợi đến khi thịt khô được hấp ra dầu đỏ, mùi thịt khô phủ kín toàn bộ phòng bếp thì mới xem là đã hấp xong thịt khô.
Nước miếng Sở Thấm chảy ròng ròng, suýt nữa đã chảy ra ngoài.
Điều khiến cô bất ngờ là Tiểu Bạch không thích mùi này, thậm chí Tiểu Bạch cũng không thích mùi đậu mốc.
Chỉ thấy nó đứng ở bên cạnh bàn ngửi ngửi rồi "Gâu gâu" hai tiếng, chạy đến trong sân, sau đó tiếp tục "Gâu gâu gâu" với Sở Thấm.
Sở Thấm không để ý tới nó, bởi vì món ăn kèm là thịt khô, cho nên cô hiếm khi hấp cơm trắng.
Thịt khô và cơm mới là tuyệt phối, hương vị thịt khô mặn thơm mang theo vị cay khai vị, khi thịt mỡ trong thịt khô tiến vào trong miệng, chỉ cần nhẹ nhàng nhai hai cái, dầu thịt khô không làm cho người ta cảm thấy ngấy lập tức che kín toàn bộ khoang miệng.
Một miếng thịt khô ba miếng cơm, ăn có chút mặn nên ăn kèm với rau thể thái thanh đạm, đậu mốc thì có chút dư thừa.
Sở Thấm Mỹ nheo mắt lại, hoàn toàn không hề xoắn xuýt liệu ăn thịt khô xong có bị tiêu chảy hay không.
—
Buổi chiều,
Cơm nước xong xuôi, Sở Thấm giặt quần áo xong thì mang cuốc lên núi.
Lên núi làm gì? Đào măng mùa xuân.
Năm nay thậm chí không có hai trận mưa xuân nên sẽ không có nhiều măng.
Sở Thấm biết dạo này trong thôn có rất nhiều người lên núi đào măng xuân nhưng lại trở về tay không, đào nửa ngày được năm sáu măng đã coi là tốt lắm rồi.
Vừa rồi thím Sở đã nói, bà ấy vốn lên núi là vì muốn nhìn xem có thể đào chút măng xuân nấu với bã rượu để ăn hay không, kết quả không nhìn thấy bóng dáng măng xuân đâu, chỉ có thể hái chút cây thể thái trở về.
Sở Thấm cũng không tin mình cũng có thể xui xẻo như thế!
Cô còn chuẩn bị đào chút măng để làm măng khô!
Năm ngoái làm măng khô đã ăn trong lúc xào rau bình thường, mà măng khô sau khi ngâm rồi ăn kèm với hành rừng, ớt xào, ngoài phí dầu ra thì không có khuyết điểm gì khác, ăn với cơm rất thơm.
DTV
Không chỉ có thể xào để ăn, trong mùa không có măng, thỉnh thoảng cũng có thể dùng măng khô làm bánh bao và làm sủi cảo.
Vì sao Sở Thấm thích ăn cơm trong nhà, tình nguyện rước phiền phức cũng muốn tự mình nấu cơm? Chính là bởi vì trong nhà có đủ loại đồ ăn, không để thức ăn ở căng tin bạc đãi bụng của mình.
Cô vác cuốc, hăng hái bừng bừng leo núi.
Leo đến một chỗ trong rừng trúc, nhìn quanh bốn phía...... Ừm, không thấy măng xuân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-362.html.]
Không sao, trong rừng trúc này có hố, rõ ràng là đã bị càn quét qua một lần.
Sở Thấm đứng tại chỗ vài phút, lại chạy đến một góc rừng trúc khác.
Cô cảm thấy mình sẽ không xui xẻo, nhưng sự thật là cô xui xẻo, bởi vì này trong một góc rừng trúc này cũng không thấy măng xuân, lật toàn bộ rừng trúc ra đào cũng chỉ đào được hai củ.
Nhưng nói xui xẻo thì cũng không tính xui xẻo, Sở Thấm tay lẹ mắt bắt được hai con chim đa đa.
Hay lắm, thứ này rất khó bắt.
Sở Thấm một hơi gặp được hai con, mà còn bị bắt hết, coi như cô may mắn!
Chim đa đa không lớn lắm, hai con cũng không đến nửa cân. Cũng không biết tại sao lại chạy đến góc rừng trúc này sinh hoạt. Dù sao góc rừng trúc này cách thôn không tính là xa, chim đa đa có lông vũ đẹp như thế, đương nhiên chỉ có thể trốn ở sâu trong rừng trúc mới có thể bảo toàn được mạng nhỏ.
Nhưng nó có hương vị rất tốt, ăn cỏ dại và côn trùng, bình thường hoạt động rất nhiều.
Chậc chậc, cô nhịn không được nuốt nước miếng, mùi vị kia, chất thịt non mịn, thơm ngon vô cùng!
Sở Thấm trói chim đa đa lại, bỏ vào trong bao tải.
Cô không trở về ngay, mà là tiếp tục đào măng.
Cô lại đổi rừng trúc, đây đã là rừng trúc tương đối gần với vùng núi sâu rồi.
Quả nhiên! Cô phát hiện ra mấy củ măng xuân trong rừng trúc ít người đặt chân tới này.
Nhưng cũng chỉ có năm củ, Sở Thấm đào măng xong thì sững sờ ngồi dưới đất, nhìn sắc trời... Mẹ ơi, đã chạng vạng rồi.
Tức là dù cô đến vào buổi chiều, cho đến khi mặt trời sắp lặn xuống núi, cô cũng chỉ đào được bảy củ măng xuân.
Sở Thấm chỉ cảm thấy giấc mộng măng khô của mình tan biến.
Những củ măng xuân này, nấu với bã rượu chua cay và rau trộn cũng không đủ ăn.
Thừa dịp trời còn chưa tối, Sở Thấm vác bao tải về nhà.
Bao tải di chuyển, chim đa đã ở bên trong vẫn còn đang giãy giụa.
Về đến nhà, cô bắt chim đa đa ra, đặt trong lồng trúc nhốt lại.
Rõ ràng Tiểu Bạch cảm thấy tò mò với chúng nó, ghé vào trước lồng sắt nhìn không ngừng, thỉnh thoảng vươn móng vuốt ra đụng đụng lồng trúc.
Sau khi Sở Thấm về đến nhà lại tắm rửa một lần, nếu bị những người khác trong thôn biết được cô một ngày có thể tắm đến hai lần, chắc chắn sẽ nói cô là đồ phá của.