Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:10
Lượt xem: 15
Thím Sở và dì Dương đều là dân chúng bình thường, nên mới mặc kệ ấn tượng của mình ở công xã thế nào, mặc kệ chuyện mình gây sự ầm ĩ có mang đến đề tài nói chuyện cho công xã hay không.
Mà cũng không phải là mặc kệ, là căn bản không nghĩ đến mức độ này.
Sở Thấm loáng thoáng nghĩ đến, nhưng lại thầm nghĩ bản thân mình sẽ không làm quan, không định đi vào những nơi như trạm chăn nuôi hay đài phát thanh, bản thân mình còn có thể dựa vào hai tay ăn cơm, chẳng quan tâm đến hồng thủy ngập trời.
Chỉ có Hàn Định Quốc, ông ấy cảm thấy mình là bị oan.
Sở Thấm thôn mình đi đánh nhau với công xã người ta, ông ấy không được vì những chuyện này mà đi bù đắp sao?
Trong mắt ông ấy, Sở Thấm gọi ông ấy đi hỗ trợ thương lượng, nhưng dùng lý khiến người phục mới là lựa chọn tốt nhất, làm sao có thể đi gây sự chứ.
Haiz! Gấp đến độ tim ông ấy cũng nhảy ầm ầm lên.
Mà lúc này Sở Thấm khiến ông ấy sốt ruột đang làm gì?
Đang đạp xe đạp chở bà ngoại của cô ngồi phía sau, chạy trên đường đến công xã Hoa Khê.
Sở Thấm nhớ lại chuyện chiều hôm qua, không thể không thừa nhận bà ngoại thật sự là một người nhiệt tình.
Hôm qua, cô ở nhà dì cả ăn cơm trưa xong mới trở về.
Khi trở lại công xã Dương Tử Câu đã hơn một giờ, mà khi đến thôn Tịnh Thủy thì gần hai giờ.
Cậu út Dương làm việc trong ruộng.
DTV
Có trời mới biết, cô đến thôn Tịnh Thủy nhiều lần như vậy, nhưng số lần gặp cậu út Dương làm việc trên ruộng chỉ lác đác mấy lần.
Có thể thấy được cậu út Dương thật sự không thích đi làm, ông ấy cũng không dựa vào công việc kiếm được để ăn cơm.
Dì Dương thì dạy học trong thôn. Nghe nói hiện tại dì Dương có thể kiếm được 6 tệ mỗi tháng, cho dù là 6 tệ, công việc giáo viên nhỏ trong thôn này đối với phần lớn thôn dân cũng được xem là hiếm có, tình nguyện giành vỡ đầu cũng phải giành được công việc.
Mà bà Dương thì ở nhà nghỉ ngơi.
Bây giờ bà ta không cần đi làm, lương thực cậu út Dương kiếm được cũng đủ nuôi bà ta vào tuổi già.
Nhưng cũng không phải bây giờ bà ta cũng làm được gì, dù sao bà ta cũng phải chăm sóc cháu trai lớn, còn phải nấu bữa trưa và bữa tối như thường lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-367.html.]
Chỉ là so với những người già cùng tuổi khác trong đại đội, cuộc sống của bà Dương quả thật rất tốt.
Ít nhất về mặt vật chất không tệ, ngoại trừ thường xuyên bị đứa con trai trước mặt mình tức giận đến nỗi đốt sạch tâm can tỳ phổi ra thì không có chuyện phiền lòng nào khác.
À, còn nữa, quan hệ xã hội của bà ta không tốt lắm.
Bà ta ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm, người ta không để ý tới bà ta. Bà ta đến thôn Tịnh Thủy nhiều năm như vậy, vẫn chưa tìm được một chị em tốt có thể nói chuyện thân mật với mình, hoặc thậm chí bất kỳ người bạn bình thường nào mà bà ấy có thể buôn chuyện.
Sở Thấm quả thực rất kinh ngạc.
Trời ạ, hóa ra còn có người không biết xã giao hơn cả cô.
Sở Thấm thật sự không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng ngày hôm nay cô tới thôn Tịnh Thủy, đúng lúc nhìn thấy bà Dương đang kéo thím nhà chú đối diện nói chuyện, Sở Thấm hiểu ngay.
Bà Dương: "Ôi trời, Tú Mẫn bà nói xem, cuộc sống của chúng ta quá nhàm chán."
Khóe miệng thím Tú Mẫn co rút, yên lặng ứng đối.
Bà Dương nhìn trời tỏ vẻ bi thương: "Tiểu Hưng nhà tôi cũng vậy, tôi nói với nó rằng tôi nhàm chán, bảo nó có thời gian thì gọi chị nó đến nhà trò chuyện với tôi. Vậy mà nó lại không gọi! Còn mua hạt dưa cho tôi, nói là miệng kể và miệng cắn không có gì khác nhau, lúc cắn hạt dưa thì nghĩ đến chuyện để nói, cũng sẽ không nhàm chán nữa."
Nói xong, còn tách tách tách cắn hạt dưa.
Lại cầm hạt dưa ghét bỏ nói: "Chất lượng của hạt dưa này cũng không tốt, không ngon bằng hạt dưa lần trước tôi mua ở xã cung ứng của huyện. Thấy là biết nó mua ở công xã, Tiểu Hưng này cũng thật là, không biết chọn chỗ tốt để mua.
À đúng rồi, Tú Mẫn, tôi nói cho bà biết, muốn nói hạt dưa ở đâu ngon, còn phải là hạt hướng dương mà nha đầu Sở Thấm kia tự mình xào, đó mới gọi là thơm... Bà cũng là bà thím của nó, trong nhà tôi vẫn còn nửa cân, chờ lát nữa tôi lấy cho bà hai nắm.''
Bà thím Tú Mẫn một lần nữa tỏ vẻ yên lặng.
Sở Thấm: "..."
Sở Thấm nhìn đến ngây người.
Thật ra cô có thể nhìn ra được, bà Dương nói những lời này đều là lời thật lòng, bà ta thật sự không có ý muốn khoe khoang.
Nhưng có mấy lời lăn qua một vòng ở trong miệng bà ta, mang ra ngoài là có thể làm người ta tức chết.
Nhìn phản ứng của bà thím Tú Mẫn, chắc là đã quen với cái miệng chị em dâu nhà mình rồi.